Du Hàn nghe vậy, mỉm cười, in xuống cánh môi của cô một nụ hôn, giọng trầm thấp:
"Cực kỳ hoan nghênh bà Du đến đây giám sát."
Cô cười cong mày, "Em và Miên Miên sẽ không quấy rầy an chứ? Em nghe Tiểu Lý nói anh đang vô cùng bận rộn, vẫn còn đang họp."
Du Hàn ôm "áo bông nhỏ" vào trong ngực ước lượng cân nặng, lúc nhìn cô
trên mặt anh đều là vẻ dịu dàng: "Không quấy rầy, anh ngồi cùng hai mẹ
con một lúc rồi lại đi làm việc."
Du Hàn
gọi Tiểu Lý vào, sau đó hỏi Bối Doanh Doanh có muốn ăn gì không để Tiểu
Lý đi xuống Starbucks đối diện mua, sợ một lúc nữa cô sẽ thấy buồn chán.
"Chỉ cần mua cho tôi một cốc caramel macchiato. Với lại cậu giúp tôi mua
thêm cà phê và bánh ngọt cho mỗi nhân viên trong cuộc họp. Cứ coi như
tôi mời mọi người uống. Mọi người đã làm việc vất vả rồi."
Tiểu Lý liên tục gật đầu rồi đi mua, cảm động đến rớt nước mắt.
Du Hàn búng trán của cô, "Không cần đối với bọn họ tốt như vậy đâu."
Cô mỉm cười ôm Miên Miên lại, "Đây không phải là anh ca bài ca mặt đen,
còn em ca bài ca mặt trắng sao. Anh nhìn dáng vẻ bình thường nghiêm mặt
của anh xem, dọa người đến mức nào chứ, bọn họ ở bên cạnh anh làm việc,
trong lòng chắc chắn đang phải chịu áp lực rất lớn đó, anh có biết không hả? Mặc dù em biết anh cũng rất thích bọn họ." Du Hàn hung dữ thì hung
dữ, nhưng đối với nhóm của mình, chắc chắn vẫn rất quý mến từng người
bọn họ.
Du Hàn ôm cô ngồi lên đùi, hạ giọng hỏi cô: "Anh rất đáng sợ sao?"
Cô không cười nữa, "Anh bình thường chỉ cực kỳ dịu dàng với con gái thôi."
"Còn với em thì sao?"
Cô bĩu môi, "Vậy... Nếu như em không nghe lời, có phải anh cũng sẽ hung dữ với em không?"
Con người màu đen của anh nhiễm ý cười, "Có người nào đó đang đổ oan cho
anh rồi, khi nào mà anh nỡ hung dữ chứ?" Anh vuốt ve mái tóc của cô,
"Đối với Doanh Doanh, anh dung túng vô điều kiện."
Bối Doanh Doanh nhớ lại chuyện của hai người bọn họ từ khi mới quen nhau
cho đến giờ, ngoại trừ khi mới quen biết anh hơi hung dữ với cô một
chút, nhưng chậm rãi cô cũng nhận ra khi đối diện với cô anh cũng có một mặt rất dịu dàng.
Vốn dĩ trên người anh đầy những gai nhọn, nhưng chỉ cần đứng trước mặt cô, anh sẽ lập tức ngoan ngoãn bị thuần phục.
Du Miên nhỏ bé dường như nghe hiểu hai người bọn họ đang nói chuyện gì,
đôi mắt to tròn chuyển động, giọng sữa mềm oặt: "Bố... Mẹ, mẹ ơi...
Ô..."
Dáng vẻ ngốc nghếch chọc cười hai người bọn họ.
-
Du Miên dần dần lớn lên, sau khi biết đi, điều đó đồng nghĩa với việc con
bé trở thành thành viên nhỏ ồn ào nhất trong nhà, mỗi ngày đều thích
chạy nhảy khắp nơi.
Sáng sớm đồng hồ báo
thức reo lên, Bối Doanh Doanh vươn tay tắt nó, anh rời giường trước, cô
vừa định kéo chăn lên chớp mắt thêm một lúc, từ ngoài cửa đã truyền đến
bước chân lạch bạch lạch bạch rồi một bóng dáng nhỏ bé chạy vào cửa.
Du Miên đứng trước giường, ngẩng đầu quan sát một lúc, sau đó tò mò trèo
lên giường, chậm chầm sờ lên chỗ phồng lên, cô bé vén chăn lên nhìn thấy Bối Doanh Doanh, nhẹ nhàng kéo tay áo của mẹ: "Mẹ ơi, rời giường
thôi..."
"..." Bối Doanh Doanh không nhúc nhích.
"Mẹ ơi —— "
"..." Vẫn bất động như cũ.
Du Miên ngẩn người một lúc, cô bé cúi người hôn bẹp một cái lên mặt mẹ,
Bối Doanh Doanh cố nén không cười, vẫn quyết định "giả chết".
Lần này Du Miên hoàn toàn ngớ người luôn : "@%*."
Cô bé lại bò xuống dưới giường, bàn chân trần nhỏ nhắn vội vàng chạy về
phía phòng tắm, cô bé đẩy cửa ra, lúc này Du Hàn đang cạo râu, anh nhìn
thấy cục cưng nhỏ, cúi xuống một tay ôm lấy cô, "Sao hôm nay Miên Miên
dậy sớm vậy?"
Du Miên chỉ phòng ngủ: "Mẹ, mẹ... Ngủ."
"Ừm, mẹ con còn đang ngủ, con muốn tìm mẹ làm gì? Bố có thể giúp con."
Anh bật cười, "Miên Miên thối này, không yêu bố nữa rồi hả?"
"Yêu bố..."
Du Miên nhìn cằm của bố đầy bọt trắng, bỗng chốc cô bé muốn tiến lại gần
hôn bố một cái, lại bị bố một tay chặn lại, "Miên Miên muốn làm gì thế?"
Cô bé ngơ ngác nói :"Kem."
Du Hàn bị lời này của con gái chọc cười, "Đồ ngốc, đây không phải kem đâu, nếu như con thích ăn kem, hôm nay tối bố đi làm về sẽ mua cho con bánh
kem."
"Mua bánh kem gì thế? Đúng lúc bị cảm không thể ăn bánh kem."
Ngoài cửa vang lên một giọng nữ.
Không biết Bối Doanh Doanh tỉnh từ lúc nào, cô đang dựa người trên cạnh cửa, mỉm cười nhìn hai cha con.
Du Miên vươn tay về phía cô: "Mẹ mẹ ôm —— "
Bối Doanh Doanh ôm lấy con gái, sau đó đi đến trước mặt Du Hàn, anh theo
thường lệ trao cho cô nụ hôn chào buổi sáng: "Chào buổi sáng bã xã."
"Chào buổi sáng ~"
Du Miên chu môi: "Mẹ ơi hôn hôn..."
Bối Doanh Doanh bật cười, cũng hôn cô bé một cái, ôm cô bé đi ra ngoài, "Sáng sớm con đã đến tìm mẹ làm gì thế..."
Sau khi Bối Doanh Doanh mặc quần áo cho Du Miên xong, cô trở lại phòng ngủ, vừa giúp Du Hàn sửa lại quần áo, vừa nhẹ giọng dặn dò: "Trưa mai em sẽ
về, anh phải trông chừng con cẩn thận vào đấy, đồ nóng đừng để con bé
ăn."
Hôm nay là cuối tuần, cô và Châu Tố
đã hẹn nhau ra ngoài đảo của thành phố Lâm chơi, đúng lúc cô có thể chụp ảnh chân dung cho bọn họ."
Anh ôm cô, giọng hơi khàn: "Vậy anh thì sao?" Cô còn không thèm quan tâm anh.
Môi đỏ của cô cong lên,ôm lấy cổ anh, "Em sẽ nhớ chồng lắm, chồng chờ em về nhé."
Anh chỉ chỉ bên mặt trái của minh, cô nghe lời hôn một cái, "Sao em cảm
thấy anh còn giống trẻ con đòi dỗ dành hơn cả Miên Miên nhỉ."
Hai người âu yếm một lúc, Bối Doanh Doanh nói cô sắp muộn rồi, Du Hàn giúp
cô xách vali nhỏ xuống dưới lầu, lúc này cô nhóc con đang chơi xếp gỗ ở
trong phòng khách.
"Miên Nhi, lại ăn sáng nào con."
Du Miên bị Bối Doanh Doanh gọi vào trong phòng ăn, cô bé cũng nghe mẹ dặn
dò một lượt, cuối cùng Du Miên tủi thân hỏi cô: "Hôm nay mẹ không ở nhà
ạ?"
"Ừm, nhưng mà sẽ có bố ở nhà với con, con ở nhà ngoan nhé? Mẹ về sẽ mang quà cho con."
Du Miên đành phải ngoan ngoãn gật đầu, cô bé ăn sáng xong, hai bố con đưa
mắt nhìn Bối Doanh Doanh rời đi, Du Miên được bố ôm vào trong lòng, dáng vẻ giống như sắp khóc đến nơi, "Mẹ, mẹ ơi..."
Anh đóng cửa lại, dỗ dành cô bé: "Miên Miên ngoan nhé, mẹ sẽ nhanh về với Miên Miên thôi."
"Hu hu hu..."
Bình thường Du Miên rất dính Bối Doanh Doanh, lúc này chắc chắn không chịu
nổi cảm giác không có mẹ, Du Hàn ôm cô bé ngồi xuống ghế sô pha trong
phòng khách, dỗ dành một lúc lâu, sau đó cô bé chơi với con gấu bông nhỏ và con thỏ nhỏ cô bé ghiền hơi, dần dần cũng quên mất chuyện mẹ không
có nhà.
Du Hàn tay trái cầm gái nhỏ, tay
phải cầm thỏ nhỏ, bắt đầu lồng giọng cho hai nhân vật, cô nhóc cuối cùng cũng nín khóc, bắt đầu tập trung nghe bố kể chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!