Khi luồng khí nóng
dâng lên não, tất cả lý trí lúc này cũng không thể cưỡng lại được đôi
môi mềm này. Châu Tố tưởng mình là sói còn Lục Giản là con mồi, không
ngờ anh rất nhanh đã đảo khách thành chủ, giành lấy quyền chủ động.
Cả người Châu Tố ngã ngược về sau, ngả người ra giường, Lục Giản thuận thế nghiêng người đè lên, nụ hôn của anh rải rác khắp nơi. Lục Giản nhận
thấy anh không thể khống chế bản thân nữa, mọi thứ đều là theo bản năng.
Hai người vừa mới chính thức thành một đôi, đều vô cùng khao khát sự ngọt ngào này.
Mặt cô phủ một màu đỏ hồng, ngón tay níu chăn hơi trắng bệch ra, đầu cô nóng lên.
Sau đó Châu Tố mới phát hiện, Lục Giản không thể tùy tiện "động" vào, động một cái là sẽ nổi lửa ngay.
Cô gái trong ngực khẽ cử động cơ thể, dường như có chút phản kháng, Lục
Giản khó khăn lắm mới dừng lại được. Bàn tay anh giữ lấy đầu của cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, giọng vô cùng khàn: "Chạy cái gì, hả?"
Châu Tố chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn anh, nhỏ giọng gọi anh: "Lục Giản..."
Khóe môi anh cong lên, dường như cười mà cũng không phải là cười: "Vừa rồi
không phải còn gọi anh sao? Bây giờ lại hết ngoan ngoãn rồi hả?"
Châu Tố: "..." Đó là cô cho rằng anh sẽ không mắc câu có được không hả!
Ai mà biết được sức kiềm chế của anh lại kém như vậy...
Lục Giản nhẹ nhàng nhéo cằm cô một cái, giọng trầm hơn cả ban nãy: "Ngoan, để cho anh hôn thêm một lúc."
Lục Giản lần đầu được nếm trái ngọt, anh thật sự vẫn còn rất ngây ngô trong chuyện này, không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, ôm chặt lấy cô
gái mà anh ngày nhớ đêm mong, tất cả lý trí đều ném ra sau đầu.
Chỉ là một chuyện vẫn luôn vờn quanh trong đầu anh, đó là --
Lúc trước vì sao không sớm quen cô một chút, đế tốn bao nhiêu thời gian đến tận bây giờ.
Châu Tố dần dần chìm trong nụ hôn của anh, đột nhiên cô cảm giác được Lục
Giản ngừng lại. Cô mở mắt ra, thấy sắc mặt anh có chút khác lạ, anh hơi
buông lỏng tay ra, nâng người lên cách xa cô một chút.
"Sao thế?" Cô hỏi.
Lục Giản nuốt nước bọt một cái, lắc đầu, "Tố Tố, em, em nên đi ngủ đi."
Châu Tố mỉm cười, "Vậy anh chắc chắn không muốn nằm ở đây sao? Giường này lớn lắm, em hứa sẽ không quấy rầy đến anh đâu."
"... Là do anh sợ bản thân sẽ không nhịn được muốn hôn em thêm lần nữa."
Cô không kìm được bật cười, "Em mới không cho anh hôn đâu."
Cuối cùng dưới sự yêu cầu của Châu Tố, Lục Giản vẫn nằm xuống bên cạnh cô,
sau khi tắt đèn, xung quanh tối om, cơ thể căng thẳng của Lục Giản mới
từ từ thả lỏng.
Anh sợ vừa rồi cô phát hiện sự khách thường của mình, sẽ dọa cô sợ.
Anh còn nhớ hồi năm nhất đại học, trong phòng ký túc xá anh Mập từng kể
chuyện về bạn gái cũ hồi cấp ba. Lúc đó anh ta và Tề Dịch nói về vấn đề
làm tình, nói đến đoạn vừa tiếp xúc cơ thể vừa hôn sẽ có phản ứng, Lục
Giản luôn tỉnh táo tự kiềm chế bản thân ngồi ở một bên nghe thấy vậy thì cảm thấy rất hoang đường.
Dục vọng của đàn ông thật sự dễ dàng bị dấy lên như vậy sao? Thế thì khác gì động vật.
Lúc đó anh cũng không biết mình sẽ gặp được Châu Tố.
Đúng là tình yêu sẽ khiến cho con người mất lý trí.
Mà lúc này Châu Tố nằm ở một bên, hoàn toàn không biết được những suy nghĩ trong đầu anh lúc này, chỉ cảm thấy những chuyện xảy ra tối nay cực kỳ
ngọt ngào.
Hy vọng ngày mai tỉnh lại, đây sẽ không phải là một giấc mơ.
-
Sáng sớm ngày hôm sau, Châu Tố mơ màng tỉnh lại, cô mở mắt ra, thấy cô và
Lục Giản tối qua mỗi người nằm một bên giường, bây giờ cô đang cuộn
người trong vòng tay anh.
Đầu cô gối lên cánh tay anh, tay thì gác lên eo anh...
Chẳng lẽ cô lại chủ động dụ dỗ anh?
Châu Tố nghĩ tướng ngủ của cô cũng không thể nào kém như vậy chứ hu hu hu...
Một lúc sau Lục Giản tỉnh lại, Châu Tố nhìn anh với ánh mắt trông mong, hỏi anh: "Tối hôm qua anh không nhịn được ôm em à?"
Lục Giản im lặng mấy giây, nhịn không được nhéo mặt cô một cái, "Anh thật
sự nên lấy điện thoại chụp lại dáng ngủ của em tối qua."
Châu Tố tặc lưỡi.
"Mỗi lần em về nhà ngủ với mẹ, sáng hôm sau mẹ sẽ mắng em giống như con bạch tuộc." Cô nhỏ giọng, "Vậy sau này em sẽ không ngủ cùng một giường với
anh nữa, có phải tối hôm qua em lăn qua lăn lại làm phiền đến anh không
ngủ được không..."
Lục Giản cong môi, ôm cô vào lòng: "Không sao cả, bạch tuộc thì anh cũng thích."
Hai người nằm trên giường thân mật với nhau một lúc, mãi mới đứng lên đi
rửa mặt được. Bọn họ ra khỏi khách sạn rồi bắt xe về trường học, thuận
tiện rẽ qua nhà ăn ăn sáng.
Từ nhà ăn tản bộ về khu ký túc xá, Châu Tố thả Lục Giản về nghỉ, "Em thấy hai quầng
thâm mắt của anh đen xì rồi đó, mau về ngủ một giấc đi, nghe không hả?"
Bây giờ cô đã là bạn gái của anh rồi, tất nhiên có quyền ra lệnh cho
anh.
"Ừm, buổi trưa anh qua đón em đi ăn trưa."
"Vâng."
Đầu tiên hai người đi đến dưới lầu ký túc xá của Lục Giản trước, hai người
nắm tay đung đưa qua lại, Châu Tố nhón chân lên hôn anh một cái, tinh
nghịch cười một tiếng, "Anh lên đi."
Lục Giản xoay người đi lên, đúng lúc nhìn thấy Tề Dịch đi từ trên lầu đi xuống.
Tề Dịch cũng nhìn thấy dáng vẻ thân mật của hai người, cậu ta sửng sốt đi xuống.
Hóa ra cả tối Lục Thần không về phòng là vì ở cùng một chỗ với Châu Tố.
Trong khoảng thời gian này cậu ta mơ hồ nghe nói Lục Giản đang theo đuổi Châu Tố. Mới đầu cậu ta còn không tin, hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này cậu ta mới tin.
Châu Tố nhìn cậu ta cười chào một cái, sau đó rời đi, Tề Dịch đi đến trước mặt Lục Giản thì dừng lại, một lúc sau mới lên tiếng: "Cậu... và Châu Tố đang quen nhau à?"
Lục Giản biết Tề Dịch từng có một khoảng thời gian thích Châu Tố, lúc trước hai người vì Châu Tố còn suýt gây lộn.
Lục Giản gật đầu.
Trong lòng Tề Dịch bỗng chốc dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp, nhưng cậu ta
chỉ cong khóe môi: "Lúc trước người ta theo đuổi cậu, không phải cậu còn không vui sao?" Cậu ta vỗ vỗ vai Lục Giản, "Được rồi, là anh em với
nhau tôi còn phải chúc mừng cậu, đối xử tốt với người ta nhé."
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!