TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dường như thời gian sẽ không vì bất kỳ ai, cùng chẳng vì bất cứ chuyện gì mà dừng lại.
Chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.
Một ngày trước khi Tưởng Nam Khanh đi, Mục Lăng Thành không đi làm, anh ở nhà thu dọn đồ đạc với cô, dặn dò cô không được quên cái này, nhớ phải mang cái kia.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Nam Khanh cảm thấy anh lề mề chậm chạp như vậy, cứ lải nhải không dứt.
Thật ra từ trước đến nay, Tưởng Nam Khanh vốn không để tâm đ ến chuyện ly biệt, cô đã quen với cuộc sống độc lập, cảm thấy cuộc vui nào cũng phải tàn, cho nên không cảm thấy buồn lắm.
Nhưng hôm nay sắp phải đi xa Mục Lăng Thành, trong lòng cô cảm thấy rất chua xót, hai mắt cũng cay cay, giống như đang thái hành tây vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng bản thân không cần sống dựa vào ai, nhưng mà trải qua 4 năm đại học, cô đã vô tình ỷ lại vào Mục Lăng Thành, hận không thể ở bên cạnh anh, mãi mãi không rời.
Ban đêm, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV, âm thanh của TV rất lớn, nhưng không có ai chăm chú xem cả.
Đồng hồ trên tường cứ chạy một vòng lại một vòng, 10:00, 11:00 rồi đến 12:00, cuối cùng Mục Lăng Thành cũng quay đầu nhìn Tưởng Nam Khanh, giọng nói ấm áp: “Không còn sớm nữa, em đi ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm ra sân bay.”
Tưởng Nam Khanh đột nhiên ôm lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn anh: “Lần này em đi, anh sẽ không thay lòng chứ?”
Mục Lăng Thành nhíu mày: “Sao vậy, không tin tưởng anh? Công ty của anh cũng không có nhân viên nữ.”
Tưởng Nam Khanh chỉ là lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào.
Mục Lăng Thành cưng chiều nhéo nhéo cái mũi tinh xảo của cô: “Thôi nào, đừng suy nghĩ lung tung nữa, em đến Ý rồi, rảnh thì call video với anh, như vậy thì mỗi ngày chúng ta đều có thể nhìn thấy nhau, anh sẽ báo cáo mọi chuyện với em, được không?”
Tưởng Nam Khanh tựa vào ngực anh, vẫn trầm mặc như cũ.
Đương nhiên hai người có thể call video, chỉ là, cô không thể tựa vào lòng anh như bây giờ, cảm nhận được hơi thở và hơi ấm của anh, nói chung là không giống nhau.
Tưởng Nam Khanh cảm thấy bản thân đột nhiên làm giá.
“Không sao đâu, em đừng buồn rầu nữa, đây đâu giống phong cách bà cô của anh.” Mục Lăng Thành trêu chọc cô, muốn cô thả lỏng tâm trạng.
Anh kéo hai tay đang quấn lấy cổ mình ra: “Thức đêm không tốt cho sức khỏe, mau đi ngủ đi.”
Tưởng Nam Khanh lại ôm anh: “Mục Lăng Thành, ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng đi?”
Mục Lăng Thành dở khóc dở cười: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này, lỡ như cục dân chính có nhiều người, em không kịp lên máy bay thì sao. Ngoan ngoãn đi du học đi, anh chờ em trở về, em vừa về nước chúng ta sẽ lập tức kết hôn, được không?”
Tưởng Nam Khanh được anh dỗ dành, cuối cùng cũng ngoan ngoãn về phòng đi ngủ.
Nhưng cô ở trên giường lăn qua lăn lại mấy lần, buồn bực đến nỗi không ngủ được, vì vậy xuống giường xỏ dép vào, mở cửa ra ngoài, gõ cửa Mục Lăng Thành một cái.
Mục Lăng Thành cũng chưa ngủ, lúc mở cửa ra thấy Tưởng Nam Khanh, anh ngây ra một lúc: “Sao vậy em?”
Tưởng Nam Khanh chui vào phòng ngủ, chui vào chăn của anh: “Em không ngủ được, đêm nay em phải ở đây.”
Hiếm khi cô như con mèo nhỏ dính lấy anh, trái tim Mục Lăng Thành như muốn mềm nhũn.
Anh đóng cửa lại, tắt đèn lên giường.
Vừa mới nằm xuống, Tưởng Nam Khanh liền tiến tới, chủ động hôn anh, xuống cổ của anh, cái tay nhỏ cũng không ngoan ngoãn vén áo thun của anh lên…
Nhịp tim Mục Lăng Thành đập nhanh hơn, anh cố nén ngọn lửa kia xuống, giữ lấy tay cô, giọng nói có hơi khàn khàn: “Khanh Khanh, đừng nháo.”
Tưởng Nam Khanh nằm sấp trên người anh, ngửa đầu nhìn anh: “Mục Lăng Thành, anh có muốn em không?”
Mục Lăng Thành trầm mặc.
Tưởng Nam Khanh lại hôn lên môi anh lần nữa, so với vừa rồi còn nhiệt tình hơn.
Mục Lăng Thành đè nén cảm xúc dồn dập trong lòng, nhắm mắt lại, duỗi tay đẩy cô ra: “Nghe lời anh, ngủ đi.”
Nghe được âm thanh khàn khàn của anh, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng và nhịp tim của anh, Tưởng Nam Khanh khó hiểu hỏi: “Vì sao lại không muốn?”
Cô đã chủ động như vậy rồi, thế mà anh còn đẩy cô ra, chẳng lẽ không biết làm vậy sẽ khiến cô mất mặt sao?
Mục Lăng Thành bất đắc dĩ cười, kéo cô vào trong lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Em đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, anh là một người đàn ông bình thường, không tự chủ tốt đâu, nếu để anh ăn sạch sẽ, ngày mai em sẽ không đi được.”
Lúc này Tưởng Nam Khanh mới hiểu được ý của anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, không làm thêm động tác dư thừa nào nữa.
____
Ngày hôm sau, lúc Tưởng Nam Khanh ra sân bay, Cookie, Trần Thiếu Ngang và Lưu Minh Triết đều đến.
Nhìn hai mắt Cookie đỏ như thỏ, Tưởng Nam Khanh có chút ghét bỏ, cô cười: “Không được khóc, ai không biết còn tưởng mình đi rồi sẽ không về được nữa.”
Bạn đang đọc bộ truyện Ngoan, Hôn Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngoan, Hôn Anh, truyện Ngoan, Hôn Anh , đọc truyện Ngoan, Hôn Anh full , Ngoan, Hôn Anh full , Ngoan, Hôn Anh chương mới