TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Dưới tầng trệt của khách sạn.
"Nhẹ tay, nhẹ tay một chút! Các người điên rồi sao! Đi chậm— ui da đi chậm thôi!"
Người đàn ông trung niên mặt mày trắng bệch nằm trên cáng không ngừng quát lớn với người đang khiêng cáng, thỉnh thoảng la lên oai oái.
Quản lý khách sạn Tinh Nguyện nhận được tin xảy ra chuyện, sáng sớm đã vội chạy đến.
Lúc này nhìn thấy người đang nằm trên cáng, anh ta cuống quýt chạy đến: "Ngài Cao, ngài có muốn tôi và hai người nữa đi cùng không..."
Ông ta bực bội quát: "Anh? Cùng hai người nữa? Sao anh không dắt theo một đoàn khách du lịch đến xem tôi bị bẽ mặt luôn đi?!"
"Không dám không dám, do tôi lo lắng bọn họ không chăm sóc ngài chu đáo."
Sắc mặt người đàn ông trung niên càng lúc càng tái nhợt, ông ta tức giận quơ tay: "Không cần các người, tôi tự đi— chuyện tối qua khách sạn các người phải quản miệng mồm cho thật kỹ, nếu có tin tức gì truyền ra thì người đầu tiên tôi tính sổ chính là anh!"
"Vâng vâng." Không biết trong lòng quản lý có chửi thầm hay không, nhưng trên mặt là nụ cười cung kính, cúi đầu khom lưng vâng vâng dạ dạ.
Mặc dù ông ta đã uống thuốc giảm đau nhưng gãy xương gây nên từng cơn đau dữ dội, ông ta đang gấp gáp muốn đến bệnh viện, thấy quản lý khách sạn vẫn luôn dong dài thì không kiên nhẫn nhíu mày: "Còn chuyện gì nữa?"
Quản lý khách sạn nhìn trái nhìn phải rồi mới cẩn thận đi đến phía trước, nghiêng người nói nhỏ: "Tối hôm qua trên ban công lầu hai có bật camera giám sát, ngài có muốn chúng tôi xem lại rồi cắt nối chỉnh sửa gì hay không?"
"!"
Sắc mặt người đàn ông trung niên ban đầu chỉ hơi khó coi, sau khi nghe thấy quản lý khách sạn nói câu này tức khắc giống như tắc kè hoa, hết trắng rồi lại đỏ, đỏ chuyển thành tái xanh.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, trong mắt ông ta đầy sợ hãi, môi run rẩy gian nan mở miệng.
"Không cần! Camera giám sát tối qua đều xoá hết cho tôi, tối hôm qua trên ban công không có chuyện gì hết, là tôi tự té ngã! Lão Thiên Vương đến hỏi cũng chỉ được trả lời như vậy, nghe rõ chưa?!"
Câu cuối cùng giống như nghiến răng mà nói ra.
Quản lý khách sạn bị ông ta quát đến da đầu run rẩy, lập tức cúi đầu: "Tôi hiểu rồi, ngài Cao cứ yên tâm, tôi nhất định xử lý chuyện này thoả đáng."
"......"
Cửa xe đóng lại, che đi người đàn ông trung niên nằm bên trong, ông ta kêu lên oai oái suốt quãng đường trên trấn nhỏ.
Quản lý khách sạn đứng yên tại chỗ, nghĩ ngợi một hồi rốt cuộc cũng không dám tìm hiểu đầu đuôi sự việc đến cùng, anh ta lắc lắc đầu trở lại khách sạn.
Bên cửa sổ tầng 4, Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên cũng thu lại ánh mắt xem náo nhiệt.
Tần Viên Viên cảm khái: "Kỳ lạ thật đấy."
Cố Niệm ngồi ở bên cạnh bàn gõ gõ máy tính, không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Chuyện gì kỳ lạ?"
Giang Hiểu Tình chỉ vào ngoài cửa sổ, gào to: "Ông ta cứ vậy mà đi rồi?"
Cố Niệm dừng tay đang gõ gõ máy tính, "Nếu không thì sao, cậu cho là phải động tay động chân một trận nữa à?"
"Tớ cứ nghĩ phải có một hồi tranh chấp nữa chứ.
Ông chú đáng khinh này chỉ có một mình nên không dám động tay động chân với người hôm qua đá ông ta một cước đâu, phải gọi hai mươi người đến phòng đại anh hùng kia làm cho ra lẽ mới đúng chứ."
Cố Niệm: "Sau đó thì sao?"
Giang Hiểu Tình dùng ngón tay cái nhéo chóp mũi, làm ra tư thế oai vệ: "Đại anh hùng một chọi hai mươi, đánh cho bọn họ cụp đuôi mà chạy!"
"......"
Cố Niệm thở dài đóng máy tính lại, ngẩng đầu dùng ánh mắt vi diệu nhìn Giang Hiểu Tình.
Giang Hiểu Tình bị nhìn chằm chằm đến nổi một tầng da gà.
"Làm, làm sao đấy?"
"Không có gì, tớ chỉ hơi thắc mắc."
"Thắc mắc cái gì?"
"Rốt cuộc não của cậu có cấu tạo thần kỳ thế nào."
"......"
Giang Hiểu Tình mấy giây sau phản ứng lại, làm bộ tức giận nhào lên cù Cố Niệm: "A a a cậu lại châm chọc tớ! Cho cậu biết tay!"
Cố Niệm cười ha ha né tránh bàn tay ma quỷ của cô ấy.
Chờ Giang Hiểu Tình nháo xong, Cố Niệm quay đầu lại phát hiện Tần Viên Viên vẫn còn đứng bên cửa sổ phát ngốc bèn nói đùa: "Cậu cũng đang đợi xem có hai mươi hắc y nhân đến hay không sao?"
Tần Viên Viên hoàn hồn, cười rộ lên: "Không có, có điều tớ cũng nghĩ sẽ có chuyện gì đó."
"Hả?"
Tần Viên Viên: "Công ty giải trí XX là một trong những công ty lớn trong giới mà, cho dù là một giám đốc điều hành nhỏ trong công ty cũng không ai dám đắc tội."
"Đúng đó." Giang Hiểu Tình lập tức phụ họa, "Đêm qua sau khi ông chú Cao này tới, đạo diễn Cảnh cũng đối với ông ta cung kính mấy phần, mấy diễn viên nữ cũng không dám làm trái ý ông ta."
Tần Viên Viên gật đầu: "Hơn nữa tớ có nghe nói về ông ta, tuy rằng ở trong công ty không có quyền hạn thật sự nhưng chị gái ông ta là tình nhân của lão tổng công ty XX, nắm trong tay tài nguyên cùng nhân mạch.
Ông ta dựa vào chị gái mà đã quen ra vẻ cường thế, vậy mà hôm nay lại như rùa đen mà bỏ chạy."
"......"
Nghe Tần Viên Viên và Giang Hiểu Tình cậu một câu lập luận tớ một câu dẫn chứng, Cố Niệm gật gật đầu tổng kết lại: "Cho nên, người đá ông ta chính là người ông ta không thể đắc tội."
"Đúng đúng, chỉ có thể là vậy nên mới không có một màn đại anh hùng một đấu hai mươi!" Hai mắt Giang Hiểu Tình sáng lên, "Khách sạn thế mà cất giấu nhân vật lợi hại vậy sao? Thiếu hiệp hành tẩu giang hồ diệt ác?"
Cố Niệm bất lực nhìn cô ấy: "Cậu xem phim kiếm hiệp ít thôi."
Tần Viên Viên thần bí nói: "Nhưng hôm qua đoàn phim bao hết khách sạn mà, không có người ngoài vào đâu."
"Cũng có thể là khách mời khác mà."
Tần Viên Viên: "Các cậu nói xem, sao không thể là người trong đoàn phim?"
Cố Niệm chợt quay đầu lại.
Cô chưa kịp lên tiếng, Giang Hiểu Tình đã nhanh nhảu: "Sao có thể? Tớ đều biết đoàn phim này của chúng ta không có khả năng có đại nhân vật!"
Tần Viên Viên thất vọng thở dài, Cố Niệm thâm sâu nhìn cô ấy.
Giang Hiểu Tình bị nhìn đến chột dạ, sờ mặt hỏi: "Tớ nói sai gì sao?"
"Không, chỉ là câu tớ đều biết kia."
"Thì sao?"
"Cậu càng ngày càng hiểu rõ chính mình, Hiểu Tình, mama thực sự rất vui."
"......?"
Vài giây sau, Giang Hiểu Tình chậm chạp hiểu ra một lần nữa nhào lên: "A a không được chiếm tiện nghi của tớ! Tớ còn lớn hơn cậu đó, ba người chúng ta cậu nhỏ tuổi nhất, gọi chị, mau gọi là chị đi!"
Cố Niệm bị ma trảo của Giang Hiểu Tình làm rộn, đột nhiên tươi cười trên mặt cứng đờ: "Ủa."
Giang Hiểu Tình vội vàng dừng tay: "Làm sao vậy?"
"Tớ quên mất rồi!"
"Quên cái gì?"
Cố Niệm nhanh như chớp chụp lấy điện thoại trên bàn, chưa nói dứt câu người đã chạy đi: "Tớ quên nói với Lạc Tu là em trai anh ấy gọi điện đến rồi!!"
"——?"
Giang Hiểu Tình và Tần Viên Viên chưa kịp mở miệng, cửa phòng đã rầm một tiếng lạnh lùng đóng lại.
Mặt Giang Hiểu Tình dại ra: "Cậu cảm thấy Cố Niệm còn nhớ chúng ta còn không đến một tiếng đồng hồ nữa là phải trả phòng trở về thành phố K không?"
Tần Viên Viên cười khổ: "Có lẽ hay quên là di chứng của say rượu."
Giang Hiểu Tình: "Hay để tớ đuổi theo bảo cậu ấy quay lại?"
Tần Viên Viên: "Gửi tin nhắn là được rồi, dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng cậu ấy và Lạc Tu ở cùng đoàn phim, xét từ góc độ của Cố Niệm thì giống như......"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, mười phần thấu hiểu.
Vẻ mặt Giang Hiểu Tình viết đầy đau đớn: "Cốt nhục chia lìa."
"......"
***
Trí nhớ của Cố Niệm đã chậm trễ.
Sau khi ăn sáng xong và tiễn Cố Niệm về phòng, Lạc Tu một mình quay lại căn phòng vắng vẻ.
Còn hai tiếng nữa mới đến giờ xe của công ty đến đón, Lạc Tu đi đến phòng chứa đồ mở tủ lấy ra hộp thuốc.
Lọ thuốc màu trắng bị anh vặn ra, hai viên thuốc rơi vào lòng bàn tay.
Lạc Tu thản nhiên cụp mắt xuống, bỏ thuốc vào miệng.
Lúc vặn nắp lọ thuốc, anh khẽ nghiêng người đối diện với chiếc gương dài, trong gương phản chiếu cánh cửa gỗ mở một nửa.
Giống như ảo giác, còn có cô gái nhỏ say khướt chân trần đứng dựa vào cửa, hai mắt đen lúng liếng nhìn anh không chớp.
[Anh lén trốn vào đây ăn kẹo có đúng không?]
Lạc Tu ngơ ngẩn.
Anh nhìn người trong gương, người vốn đã quen với lạnh nhạt tâm tình không chút dao động đối với nhân sinh, vô dục vô cầu, cho dù bên ngoài hào nhoáng mỹ lệ thì sâu trong linh hồn anh cũng chỉ là trống rỗng.
Thế nhưng vào lúc này, một loại tình cảm trước nay chưa từng có bỗng ào ạt như suối trỗi dậy từ trái tim khô cằn, giống như một hạt giống đang nảy mầm vươn mình giữa đáy lòng đang nứt nẻ.
Nó mỗi lúc một lớn dần, xâm chiếm toàn bộ trái tim anh, như sắp không kiềm nén được nữa mà lan tràn ra ngoài, khiến anh nhung nhớ, khiến anh cảm thấy...
Nếu khung cảnh cô ấy dựa vào cửa không phải là ảo giác mà là cô của chân thật, thì tốt biết mấy.
Đơn độc đứng trước gương một lúc, Lạc Tu rũ mi mắt bỗng nhiên bật cười, mang theo một tia tự giễu chật vật.
Nếu để Lạc Trạm biết được, hẳn không tránh được bị cậu cười nhạo.
[Lạc Tu anh cũng có ngày hôm nay cơ đấy.]
Viên thuốc nằm trên đầu lưỡi quên nuốt xuống đã tan ra, đắng ngắt.
Lạc Tu chậm rãi cuộn lưỡi nuốt chúng xuống.
Khi anh ngẩng đầu lên thì đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng như trước, ý cười mỏng lạnh ôn mạc.
Đặt hộp thuốc trả lại chỗ cũ, Lạc Tu xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng ngủ, Lạc Tu cầm lấy 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》đang nằm trên bàn, tay còn chưa kịp mở ra thì điện thoại đặt trên góc bàn đã rung lên.
Ánh mắt Lạc Tu ngưng đọng, nhìn sang đó.
Điện thoại di động là đồ vật hầu như anh không quan tâm đến sự tồn tại, không được mấy người biết số điện thoại của anh, bình thường cũng hiếm khi nghe thấy thứ đồ chơi này reo lên.
Trừ phi...
Lạc Tu nhẹ nhàng đặt cuốn sổ tay xuống, cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên một dãy số quen thuộc.
Là Lạc Trạm.
Anh tựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ động, đặt điện thoại bên tai: "Có việc gì đấy?"
"Anh lấy lại điện thoại rồi đó à?"
"......"
Bàn tay đang lật mở 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》của Lạc Tu dừng lại.
Mấy giây sau, đôi mắt nâu đậm có chút lạnh lẽo, "Cậu có gọi cho tôi? Ai nghe máy?"
Bên kia truyền đến giọng điệu lười biếng: "Không phải Lạc đại thiếu gia chuyện gì cũng tính toán chuẩn xác hay sao, anh đoán thử xem?"
Lạc Tu đóng lại cuốn sổ tay vừa mới mở ra.
Hàn ý trong đáy mắt dần tiêu biến, cười nhạt: "Xem ra lần trước phải chịu gia pháp nên cậu không hài lòng với lễ vật mà anh tặng à?"
Đoán chừng người bên kia nhớ đến hồi ức không mấy vui vẻ nào đó, nghẹn hai giây mới cười lạnh đáp lại: "Tôi chờ xem lần sau anh còn dám dùng tới loại thủ đoạn như thế nữa hay không."
Lạc Tu cười ôn nhu: "Chỉ cần đạt được mục đích, anh không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào."
"......"
Hai anh em lại trở về trạng thái giằng co quen thuộc.
Một lúc sau, Lạc Tu phá vỡ cục diện bế tắc, thanh âm hoà nhã trở lại: "Hôm nay tâm tình anh không tốt, không có kiên nhẫn cùng cậu chơi trò huynh hữu đệ cung*.
Nếu cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ ông nội giao cho thì một hai phút này cũng đủ để cậu báo cáo kết quả với ông nội rồi.
Nể tình cậu là em trai, anh nhường cậu cúp máy trước đấy."
(*) Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Người đối diện cứng họng vài giây, bỗng dưng bật cười: "Hoá ra đó mới là mục đích của anh."
"......" Lạc Tu giương mắt.
"Cố tình nhắc lại chuyện lúc trước để chọc giận tôi, muốn dời đi sự chú ý của tôi à? Anh nghĩ tôi còn là đứa nhóc mười mấy tuổi sao?"
Tầm mắt Lạc Tu rơi trên quyển sổ, ngón tay khẽ động, không nói lời nào.
"Tôi vốn chỉ nghĩ là một tiểu cô nương biết rõ thân phận anh mà thôi, không ngờ...!chậc, người khiến Lạc Tu quan tâm xuất hiện rồi?"
Giọng nói thiếu niên bên kia truyền đến mang theo chút quyện lười khàn khàn, giống như tựa lưng vào đâu đó rồi cười rộ lên.
"Anh xong rồi, Lạc Tu."
Đôi mắt nâu sâu hút rốt cuộc cũng khẽ động, kèm theo một tiếng cười hừ, Lạc Tu tuỳ tay mở trang bìa cuốn sổ tay ra, ngón tay vuốt nhẹ lên mặt giấy mềm mại, sau đó chậm rãi ung dung cất tiếng:
"Đường Nhiễm thích cậu cho nên cậu đã bắt đầu biết tự bổ não?"
Thiếu niên bên kia khẽ ngừng lại, ý cười vơi đi: "Tôi còn chưa nói sẽ làm gì mà Lạc đại thiếu gia đã khẩn trương đem Nhiễm Nhiễm ra làm lá chắn, chỉ càng khiến tôi nghĩ rằng anh đang có tật giật mình đấy."
"Ừ, tôi có tật giật mình." Lạc Tu khẽ cười, giọng điệu ôn hoà, "Cậu tới thử xem."
"...Chín chín tám mốt kiếp nạn tôi cũng đã đi qua hết rồi, cho dù làm gì anh cũng không cản trở tôi được nữa.
Tốt nhất anh đừng khiêu khích đứa em trai này nhé."
"Ồ, vậy hành trình thỉnh kinh kết thúc rồi..." Lạc Tu khẽ cong môi, "Cậu xác định bên trong kinh thư lấy về có chữ sao?"
"——!"
Trước khi cục diện bế tắc giữa hai người lại sắp bắt đầu, cửa phòng Lạc Tu đột nhiên bị ai đó gõ lên.
Ý cười tựa như hoa trong gương trăng trong nước dưới đáy mắt anh trong chớp mắt vỡ tan không sót lại chút dấu vết.
Lạc Tu ngước mắt lên nhìn đồng hồ treo tường, không phải là thời gian xe công ty đến đón.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, Lạc Tu khựng lại.
Sau đó quay lại nói với người bên kia điện thoại: "Anh còn có việc, hôm nay không tiếp cậu được nữa, em trai."
Không đợi người kia kịp trả lời, anh đưa tay cúp điện thoại đồng thời đứng dậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới