TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Ngay khi biết được Lạc Tu từ đoàn phim trở về, Kiều Tây đã nhanh chóng gọi điện hẹn anh và An Diệc đến biệt quán của nhà họ Kiều tụ tập.
Biệt quán nằm ở ngoại ô thành phố K, giấu mình giữa mảnh rừng trúc xanh mướt, có cây cầu nhỏ bắt qua dòng suối, nước chảy ý thơ đậm chất thi nhân.
Khu vực bên ngoài được lắp đặt hệ thống đuổi côn trùng, bên trong biệt quán gió hè thổi qua rừng trúc mát mẻ, quả thật là nơi lý tưởng để tránh nóng.
Không chỉ thế, biết quán không mở cửa cho những vị khách khác mà chỉ tiếp đón bạn bè thân thích của nhà họ Kiều.
Lạc Tu là người đến sớm nhất.
An Diệc và Kiều Tây trùng hợp gặp nhau bên ngoài lối vào rừng trúc, cùng nhau đi vào, dọc đường không tránh khỏi tôi cà khịa cậu cậu đả kích tôi, ồn ào một đường khiến mấy nhân viên nữ đi ngang đều che miệng cười trộm.
Kiều Tây nghe tiếng cười khúc khích của mấy cô gái, vừa kéo cánh cửa gỗ ở phòng cuối cùng vừa nói:
"Nếu cậu không tới đây, hình tượng của tôi trong mắt các cô ấy luôn là một người anh vĩ duệ trí*."
(*) Anh vĩ duệ trí: thông minh tài hoa, nhìn xa trông rộng.
An Diệc: "Thế à, tôi không biết nhà họ Kiều thích làm từ thiện như vậy đó."
"Từ thiện gì?"
"Giúp đỡ những người mắt nhìn không rõ, đầu óc không bình thường cảm thấy cậu anh vĩ duệ trí làm việc ở đây, không phải là làm từ thiện đó sao?"
"............"
Hai người lại đấu võ miệng thêm một đường đến phòng riêng, Kiều Tây đi đầu, quen cửa quen nẻo đẩy cánh cửa sương phòng phía nam đang khép hờ.
Trên tấm chiếu trúc tatami, Lạc Tu ngồi yên một góc, che đi một nửa ánh sáng từ ngoài cửa số chiếu vào, cầm trong tay một quyển sổ đọc đến nhập thần.
Hai người họ đi vào anh cũng không ngẩng đầu lên.
Kiều Tây ngồi xuống đối diện với Lạc Tu cách chiếc bàn gỗ cổ xưa, thở dài:
"Nhìn kiểu giác ngộ và mức độ chăm chỉ này xem, Cầm Quả đạo sĩ, tôi cảm thấy cậu không nên để Lạc Tu vào Đạo quán của cậu đâu, bằng không vị trí đạo chủ kế nhiệm hơn một nửa khả năng không đến lượt cậu."
An Diệc không quan tâm, khẽ cười: "Vậy chẳng phải quá tốt hay sao."
Kiều Tây: "...Làm đạo sĩ không cần đánh giá thành tích cuối năm hả? Hèn gì cậu không biết cầu tiến gì hết."
"Cầu tiến như cậu hả? Lúc ở trong nước thì ăn chơi trác táng, đến khi ba cậu nhắc tới chuyện công ty thì trốn ra nước ngoài?"
"Cậu không hiểu đâu, đó là khát vọng tồn tại mãnh liệt của anh đây.
Tôi đến công ty để cho đứa con trai ruột kia của lão già tức tối rồi đập chết tôi à?"
"Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi."
"Ờ, cậu thì giỏi rồi.
Vậy người ba ở rể trở mình làm ông chủ kia của cậu muốn cậu nối nghiệp đấy, sao cậu còn ở lại Đạo quán nhỏ đó làm gì?"
"Bởi vì tôi và ông ấy khác nhau, tôi còn có lương tâm."
"Cái gì? Cậu có lương tâm? Quỷ mới tin."
"......"
Hai người mỗi lần gặp mặt đều hóa thân thành hai tiểu học gà lao vào đấu nhau, đâm chọt chỗ đau của đối phương là chuyện thường tình, Lạc Tu nghe đã thành quen, mí mắt cũng lười nâng.
Cho đến khi Kiều Tây ăn đủ quả đắng, tạm thời ngừng chiến mới dời lực chú ý sang anh.
Một tay Kiều Tây chống má, một tay gõ bàn, cất giọng lười biếng:
"Đại học sĩ Lạc, đến đây mà vẫn đọc sách hả? Hôm nay là sách nào thế, Đạo Đức Kinh hay là Nam Hoa Kinh?"
Lạc Tu nhẹ nhàng đóng quyển sách trong tay lại, thờ ơ ngẩng đầy lên, thong thả đưa tay đẩy mắt kính.
"Đều không phải, là tuỳ bút."
"Tuỳ bút?" Kiều Tây sửng sốt, "Từ khi nào mà cậu có hứng thú với thứ đó vậy?"
"Đầu tháng này."
"Đầu tháng? Lúc cậu ở đoàn phim Có yêu gì đó?"
"Ừ."
Tuy Lạc Tu không muốn nói nhiều, thế nhưng Kiều Tây lại bị anh gợi lên tính tò mò, đứng dậy đi vòng qua bàn gỗ.
"Hiếm khi có đồ vật khiến cậu cảm thấy hứng thú, cho tôi xem với."
Ba người Lạc Tu, Kiều Tây và An Diệc tình cờ chơi với nhau từ nhỏ, bởi vì cả ba người đều có hoàn cảnh tương tự, ai cũng vì thân thế và địa vị khó xử trong gia đình mà từ rất nhiều năm trước đã bị những người cùng tuổi trong giới âm thầm nghị luận.
Về sau, ba người kết thành tình bạn vững chãi, người nhà của người kia cũng không thân thiết bằng hai huynh đệ còn lại.
Cho nên Kiều Tây theo bản năng muốn cầm cuốn vở màu nâu đậm trong tay Lạc Tu thì lại không ngờ rằng, bàn tay vừa vươn ra chưa kịp đụng tới trang bìa thì người kia đã đưa tay đè lại.
Kiều Tây ngớ người hai giây, ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đẩy gọng kính, đồng tử màu nâu thanh lãnh nhìn Kiều Tây: "Những thứ khác thì được, cái này thì không."
"......"
Kiều Tây nhìn thần sắc nghiêm túc của anh thì ngơ ngác rút tay về.
Nghe thấy câu này, An Diệc đang ngồi một góc cũng bất ngờ nhìn sang, tầm mắt lướt qua hai người sau đó dừng lại trên cuốn tuỳ bút mà Lạc Tu đang bảo vệ, thuận miệng hỏi:
"Tuỳ bút gì mà thần bí vậy? Kiều Tây cũng không biết được mấy chữ đâu, nhìn thấy cũng chả sao."
Người còn đang trong trạng thái ngây người quay sang mặt lạnh nhìn anh: "Cả nhà cậu mới không biết chữ!"
An Diệc mỉm cười, không phản ứng lại, ánh mắt lại rơi trên người Lạc Tu.
Lạc Tu khẽ động ngón tay: "Là đồ của người khác, cho nên chưa được cho phép thì không thể xem."
Kiều Tây nhíu mày: "Người khác? Không phải cậu cũng xem đó sao?"
Lạc Tu vốn đang rũ mắt, nghe Kiều Tây nói vậy thì khóe môi khẽ cong lên, nhướng mày: "Tôi khác cậu."
Kiều Tây: "......"
Trong sương phòng tĩnh mịch mấy giây.
Đột nhiên Kiêu Tây buột miệng chửi thề một tiếng, mặt đầy hoảng sợ lùi về sau một bước, sau đó quay sang An Diệc rồi chỉ vào người đối diện.
"Cậu cậu cậu có thấy gì không?"
"Thấy cái gì?"
"Cậu ấy vừa cười! Có giống bị ma nhập không? Đại sư, mau, mau dùng phép thần thông trừ yêu diệt quái cứu bạn tốt của cậu đi!"
"......"
An Diệc bình tĩnh uống trà, qua hơi nước bay lượn lờ nhìn thoáng qua Lạc Tu, cười khẽ: "Cậu nhìn lầm rồi."
Kiều Tây: "Phải không đấy?"
An Diệc: "Ừ, không phải bị ma nhập, tôi thấy giống bị tiểu yêu tinh câu mất hồn phách hơn."
Kiều Tây: "??"
Sau một phen kinh hồn bạt vía, Kiều Tây lập tức quay sang chất vấn Lạc Tu: "An Diệc nói có đúng không đấy?!"
Lạc Tu cười nhạt: "Không phải cậu vẫn luôn nói rằng An Diệc chỉ biết khoe khoang Đạo pháp để lừa gạt mấy cô gái sao, cậu nghĩ xem có thật hay không?"
"Lần này không giống......!cậu có gì đó không thích hợp, rất không bình thường."
"Nơi nào không bình thường?"
"Nếu là trước kia, cho dù bọn tôi có phán đoán hay nói năng linh tinh cậu cũng không thèm quan tâm, mặc kệ bọn tôi nghĩ thế nào thì nghĩ."
"......"
Thấy Lạc Tu không nói gì nữa, tầm mắt Kiều Tây đối diện với anh một lúc, vẻ mặt ngưng trọng: "Không lẽ một tháng lên núi đóng phim ngắn ngủi mà cậu đã...!Người xưa hay nói trong núi sâu luôn có những thứ không sạch sẽ, tôi vẫn luôn không tin nhưng bây giờ xem ra là thật rồi."
Lạc Tu rũ mắt mỉm cười.
Thấy Lạc Tu lười giải thích, Kiều Tây chuyển hướng sang An Diệc, bóp cổ tay thở dài: "Cậu thấy chưa?"
"Lại thấy gì nữa."
"Hạt giống tốt nhất mà Đạo gia các người kỳ vọng bây giờ đã hoàn toàn rơi vào tay yêu nữ trong núi sâu rừng thẳm, quá đáng tiếc.
Nếu sư phụ của cậu mà biết cậu không ngăn cản cậu ta đóng phim, tôi đoán cậu sẽ bị đập cho một trận."
"......"
Nói xong Kiều Tây lại đi đến bên cạnh Lạc Tu: "Bao nhiêu năm nay bọn tôi đã biết đạo hạnh của cậu cao thế nào, yêu nữ nào mà câu hồn cậu được vậy?"
Lạc Tu: "Đừng nói linh tinh, yêu nữ gì chứ."
Kiều Tây: "Bây giờ muốn phủ nhận thì đã muộn rồi—— có ảnh chụp không, mau cho tôi xem với, tôi thật sự rất tò mò tiên nữ hạ phàm nào mà có thể lay động được cậu."
Lạc Tu: "Không có."
Kiều Tây: "?"
Kiều Tây làm bộ uy hiếp: "Cậu đừng ép tôi ra tay, tôi không thích dùng đến quyền lực.
Đừng ép tôi điều tra hết tất cả diễn viên và nhân viên nữ mười tám đến tám mươi tuổi trong đoàn phim đấy."
An Diệc ở bên cạnh xem náo nhiệt: "Còn có mấy tiểu cô nương sống trong trấn trên núi, không thể bỏ sót."
Kiều Tây: "Đúng vậy, phải tra hết."
Lạc Tu không chút hoài nghi về bản lĩnh và thế lực của Kiều Tây, anh cũng tin một người dùng hình tượng thiếu gia ăn chơi trác táng để đánh lừa được cha ruột và đứa con trai khác của ông ta lơ là cảnh giác, thì tên này có bao nhiêu nhàm chán không ngại tìm trò vui.
"Không cần điều tra, cậu cũng biết cô ấy."
Kiều Tây: "Sao??"
Kiều Tây suy tư hai giây, kinh ngạc hỏi lại: "Người mà cậu nói không phải là Trác Diệc Huyên đó chứ?"
Lạc Tu: "Không phải."
Kiều Tây: "Vậy thì là ai?"
"......"
[Cậu sẽ không dành lần đầu rung động quý giá của mình cho đối tượng xem mắt của tôi chứ?!]
[Tôi chưa bao giờ hoành đao đoạt ái.]
Ánh mắt Lạc Tu chợt loé lên.
Anh đưa tay mở cuốn sổ tay ra, tầm mắt dừng trên hàng chữ "tiểu thiên sứ" nằm ngay ngắn trên tiêu đề.
"Manh Chi."
"Manh Chi là ai? Tôi không—" Kiều Tây vừa lên tiếng đột nhiên dừng lại, "Khoan đã, có phải người cậu đang nói là tác giả của kim khúc đứng đầu bảng xếp hạng hai năm trước, 《Độ ta》??"
"Ừ."
Kiều Tây càng nghi hoặc: "Nhưng mà không phải người ngoại giới vẫn luôn cho rằng Trác Diệc Huyên chính là Manh Chi sao?"
"......"
Chút ý cười trong mắt Lạc Tu chợt biến mất, khó thấy được mà cau mày: "Cô ta không phải."
"Thế nhưng Trác Diệc Huyên cũng im lặng thừa nhận mà?"
Lạc Tu: "Giả mạo thôi."
"Ồ."
Kiều Tây còn chưa kịp hỏi tiếp thì Lạc Tu bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện Trác Diệc Huyên là Manh Chi lan truyền rộng lắm sao?
"Đương nhiên rồi, đặc biệt là trước khi khai máy đoàn phim của cậu còn tuyên truyền đem đề này kéo lên không ít nhiệt.
Bây giờ những người biết Trác Diệc Huyên hơn phân nửa đều tin rằng Trác Diệc Huyên [Thanh Đăng Hạ] là bút danh mới của Manh Chi."
"......"
Kiều Tây nói xong, chậm nửa nhịp mới phản ứng lại: "Nói như vậy, nếu Trác Diệc Huyên không phải Manh Chi, sao cô nàng Manh Chi thật không giải thích, bị người ta chiếm danh tiếng như vậy cũng quá nghẹn khuất, chắc là khó chịu lắm."
An Diệc lấy một quả quýt trên bàn, vừa lột vỏ vừa cười ngả ngớn: "Giải thích? Giải thích cho ai nghe."
"Cũng đúng, thế lực của nhà họ Trác...!chậc."
Kiều Tây nói được một nửa bỗng nhiên hồi chuông cảnh báo trong đầu chuông reo lên, thu lại vẻ cà lơ phất phơ hỏi Lạc Tu: "Cậu hỏi tôi như vậy...! không lẽ là đang định...?"
Lạc Tu nâng mí mắt, khoé môi nở nụ cười ôn hoà vô hại.
"Vật có thể không về với chủ, nhưng cũng không thể để mặc người khác chiếm lấy."
"......"
***
Truyện chỉ được đăng tại https://.wattpad.com/user/Daugooo và FB Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Hãy đọc tại Wattpad và blog để ủng hộ chính chủ nhé.
Chúc các bảo bối đọc truyện vui vẻ~~~
***
Sau một quãng đường bôn ba từ núi sâu rừng thẳm trở về, Cố Niệm lao thẳng vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó kéo hết màn cửa sổ, lấy điện thoại bật chế độ yên lặng, chui vào chăn đánh một giấc tối tăm mặt mày.
Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, cô mới từ trong căn phòng tối om mơ màng tỉnh lại.
Sau khi ngủ đủ giấc mọi chuyện đều rất tốt, giấc ngủ bị thiếu một tháng nay cơ hồ cũng đã bù lại được, dùng nước lạnh rửa mặt lần nữa thì tinh thần sảng khoái phấn chấn, vấn đề duy nhất là...
Dạ dày rỗng tuếch đã bắt đầu đánh trống.
Cố Niệm ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài phòng khách không có ai.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới