TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Editor: Đầu Gỗ
Lời vừa dứt, bầu không khí yên lặng đến mức nghe được tiếng kim rơi.
Đối với Cố Niệm thì sự tĩnh mịch này không khác gì vài giây trước khi bị đao chém trên đoạn đầu đài, vừa giày vò, vừa tuyệt vọng.
Nếu cô biết trước chính mình miệng gáo tai hại đến vậy nhất định sẽ quay về một phút trước tát cho bản thân mấy cái để tỉnh táo.
Nhưng lời đã thốt ra như bát nước hắt đi, cô muốn rút lại cũng không thể.
Thôi bỏ đi, chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ chính là người khác.
Cố Niệm âm thầm rơi lệ tự an ủi chính mình.
Cô lặng lẽ hạ cánh tay đang cầm điện thoại xuống, cười khan:
"Vị tiểu thư này, có chuyện gì từ từ bình tĩnh nói, cô không được động thủ! Khi chưa có sự cho phép mà có hành động xâm phạm người khác là hành vi trái pháp luật!"
Là một biên kịch, lời vừa dứt Cố Niệm theo bệnh nghề nghiệp tự nhận thấy có lỗi logic lập tức chữa cháy:
"Dĩ nhiên, xâm phạm người khác vượt quá phạm trù cho phép cũng được tính là hành vi trái pháp luật."
Trong phòng, người phụ nữ vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của Lạc Tu dọa sợ theo bản năng lùi về sau một bước.
Lúc này nhìn thấy Cố Niệm cô ta càng thêm khó chịu, cô ta trừng mắt:
"Chuyện riêng của chúng tôi liên quan gì đến cô?!"
Cố Niệm càng thêm nghiêm túc nói đạo lý với cô ta: "Mỗi công dân Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa có trách nhiệm và nghĩa vụ trước các hành vi vi phạm pháp luật."
"..." Cô ta tức giận cắn chặt răng, khuôn mặt vốn được trang điểm xinh đẹp vì giận dữ trở nên vặn vẹo:
"Cô, cô là nhân viên khách sạn hay khách mà có quyền lên tiếng ở đây?"
A, là muốn trả thù cô đó sao? Cố Niệm im lặng hai giây, sau đó dùng giọng điệu hời hợt trả lời: "Cô đoán xem?"
...!
Bỏ lại một câu "Cô chờ đó cho tôi!", cô ta sửa lại bộ váy ngắn ôm sát, dẫm lên giày cao gót phẫn hận rời đi, dáng vẻ chạy trốn có chút chật vật.
Cố Niệm tự cho đây là công lao dọa người của bản thân, chỉ là chưa kịp vui mừng thì lực chú ý lại bay vào người còn lại trong phòng.
Cô chạy đến, lo lắng nhìn người đứng đó không xa:
"Anh không sao chứ?"
"..."
Người đàn ông đứng cạnh tường đưa mắt nhìn cô.
Khoảng cách gần như thế, lúc này Cố Niệm có thể nhìn rõ mặt anh.
Đúng là con trai bảo bối rồi! Chỉ là Cố Niệm nhận ra bảo bối khi không đeo mắt kính có gì đó rất xa lạ, đôi mắt đen luôn ẩn dưới tròng kính nay bị mái tóc ướt trước trán che khuất, thấp thoáng thấy được một chút lạnh lùng hắc ám.
Anh dường như mới từ phòng tắm bước ra, mái tóc ướt có chút lộn xộn tôn lên ngũ quan anh tuấn, giống như lấy đi ôn hòa thường ngày, thay vào đó vài phần lãnh đạm.
Điểm xa lạ này khiến Cố Niệm nhớ tới ban nãy, Lạc Tu tựa hồ dùng ánh mắt lạnh lẽo và chán ghét nhìn người phụ nữ kia.
Giống như ảo giác, Lạc Tu trước mắt và người trong trí nhớ của cô hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Trong lúc cô thất thần, người đàn ông quay về dáng vẻ ôn hòa dịu dàng, rũ mi nhìn cô gái nhỏ: "Cảm ơn cô."
Con tim mong manh của Cố Niệm bị giọng nói trầm thấp này làm cho run lẩy bẩy, chút hoài nghi nhỏ bé lập tức tan thành mây khói, bị thay thế bằng lòng tín nhiệm con trai bảo bối trăm phần trăm.
Cô vừa khẩn trương vừa đau lòng dặn dò:
"Sau này ở bên ngoài phải nhớ bảo vệ tốt bản thân nha, đặc biệt là người lớn lên đẹp trai giống như anh, ở một mình quá nguy hiểm!"
"..."
Lạc Tu nhướng mi, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn cô.
Có chút cảm giác không thể giải thích được.
Cố Niệm bị nhìn đến ngơ ngác, một lát sau mới nhớ ra gì đó: "Có phải mắt kính bị rơi nên anh nhìn không rõ hay không?"
Lạc Tu ngừng hai giấy mới "Ừm" một tiếng.
"Để tôi tìm giúp anh.....!A, ở đây này!"
Cố Niệm vòng qua mép giường, nhặt mắt kính rơi trên thảm, chạy đến trước mặt anh.
Trên tay cô là mắt kính kiểu dáng hằng ngày màu bạc, thấu kính mỏng.
Cô định đưa cho Lạc Tu, chợt nhớ ra có thể anh không thấy rõ, cô cũng không nghĩ nhiều, cô nắm lấy cổ tay cách lớp áo sơ mi mỏng, đặt mắt kính lên lòng bàn tay anh.
"Đây này."
Đầu ngón tay đụng phải lòng bàn tay lạnh lẽo, Cố Niệm cuống quýt cúi đầu: "Sao tay anh lại lạnh như vậy?"
...
Khác với sự đụng chạm vừa rồi của Trác Diệc Huyên, trên tay là độ ấm của cô gái nhỏ, mùi hương thoang thoảng trên mái tóc cô trong chớp mắt xen vào giác quan.
Trước khi chứng bệnh ưa sạch sẽ của Lạc Tu phát tác chúng liền biến mất không chút dấu vết.
Bóng lưng nhỏ xinh của cô gái vụt qua mắt, nhẹ nhàng chạy đi đóng cửa sổ khách sạn, lại xoay người đóng lại cánh cửa phòng đang mở toang.
Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt, cầm mắt kính trong tay tùy tiện đeo lên, tầm nhìn trước và sau khi đeo kính không có gì khác biệt.
Cô gái nhỏ đóng cửa xong thở phào dựa lên cửa.
Yên lặng vài giây mới nhận ra bầu không khí có tia không ổn, Cố Niệm thoát khỏi trạng thái Bảo vệ ngỗng tử vội vàng mở cánh cửa mà cô vừa đóng lại, sau đó mới giải thích:
"Tôi chỉ là thấy tay anh quá lạnh, tuy là mùa hè nhưng nhiệt độ trên núi buổi tối rất thấp, anh lại vừa tắm xong tôi sợ anh bị cảm lạnh, cho nên tôi mới đóng hết cửa--"
"Cảm ơn." Giọng người đàn ông có vẻ dịu dàng, trầm thấp vô hại.
Cố Niệm thêm một hồi cảm động.
Hu hu hu, không hổ là con trai bảo bối của mama, bên ngoài thiện lương bên trong ngây thơ, rõ ràng suýt nữa bị người ta bắt nạt mà vẫn tín nhiệm mama như vậy.
"Nhưng mà cô là ai?"
Người mẹ già nào đó tự cho là được con trai tín nhiệm đang chìm trong cảm động đột nhiên im bặt.
Cố Niệm định thần lại, đưa thẻ công tác đeo trước ngực lên có chút ngượng ngùng:
"Quên tự giới thiệu, người của tổ biên kịch - Cố Niệm, buổi chiều tôi có gửi tin nhắn cho anh."
Lạc Tu hơi gật đầu: "Cố tiểu thư."
"Đừng khách khí đừng khách khí, anh cứ gọi tôi----"
Cố Niệm nghẹn, khi không bảo người ta gọi mình là mẹ thì khả năng bị đánh không hề thấp, vẫn là thực hiện từng bước thôi.
Vì thế Lạc Tu nhìn cô gái nhỏ suy tư một hồi lâu sau đó ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập mong chờ:
"Chị Cố, chị Niệm, chị Cố Niệm, anh muốn gọi như thế nào cũng được!"
"?" Lạc Tu nhướng mắt, đứng thẳng dậy khỏi bức tường đang dựa, áo sơ mi cùng quần tây đen càng tôn lên dáng người cao thẳng.
Tầm mắt lại hướng về cô gái cao chưa đến vai anh, đôi mắt dưới ánh đèn có chút ôn nhuận như cười như không.
"Chị?"
Đến khi Lạc Tu đột nhiên đứng thẳng người thì Cố Niệm mới nhận ra hai người cách nhau gần như vậy.
Mà lúc này cô theo tầm mắt nhìn thẳng chỉ thấy được cổ áo sơ mi của người nào đó, mơ hồ thấy được vòm ngực phập phồng theo từng hơi thở.
Cố Niệm chột dạ nhìn lên chút nữa là cần cổ thon dài cùng yết hầu quyến rũ của nam nhân, lại ngẩng đầu nhìn chút nữa mới thấy được ngũ quan anh tuấn.
Cố Niệm tự nhủ, 1m86 là cao như vậy sao?
Hu hu hu vậy cô không xứng làm mẹ của bảo bối rồi, quá mất mặt!
Trái tim mẹ già chịu đả kích thật lớn, bi thương đến lời nói cũng trở nên yếu ớt: "Không gọi chị cũng được, tôi không sao cả, anh vui vẻ tôi liền vui vẻ."
Lạc Tu càng thêm ba chấm.
Cố Niệm cũng nhanh chóng tiêu hóa xong chút đả kích nho nho này, lấy ba lô trên vai đặt xuống ghế:
"Anh ngồi xuống trước đi, tôi sẽ nói cho anh một chút về kịch bản."
Nhưng người đối diện không động đậy.
Anh lặng lẽ nhìn cô gái cách đó không xa, cô ngồi xổm tìm kiếm gì đó trong ba lô, bóng lưng nho nhỏ không chút phòng vệ nào khi ở cạnh một người đàn ông xa lạ, tựa như mọi hành động và lời nói của cô đều là vô tâm vô phế, tất cả chỉ là vô tình trùng hợp.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng, truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng , đọc truyện Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng full , Ngỗng Tử, Đợi Mama Nâng Đỡ Cưng chương mới