TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Bạch Tam lại đến Tắc Ba, từ dân làng nàng biết được chỉ có huynh đệ Triệu thị trở về làng rồi rời đi, còn những người khác thì không xuất hiện nữa. Nàng đã đi dò xét Bách Hoa Cốc cũng không tìm thấy dấu vết của những người khác, càng không gặp lại Quỷ Liên.
Trên hành trình này, nàng chỉ có một mình giống như mỗi lần đi làm nhiệm vụ trước kia. Chỉ là chặng đường này đầy ắp những kỷ niệm, mỗi bước đi đều đè nặng lên thần kinh của nàng. Dần dần, nàng bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn với chính mình. Rõ ràng giây trước nàng tự nhủ bản thân phải quên đi sự ấm áp không thuộc về mình, cũng quên đi người đó, thế mà ngay giây phút tiếp theo, khi tỉnh táo lại thì tay nàng đã cầm một con cá đang nướng hoặc là chải tóc thành búi. Chỉ là nàng làm sao cũng không nhớ được mình đã bắt cá như thế nào và đã làm gì với nó.
Nàng biết mình đang có vấn đề, cũng biết mình không nên đi chuyến này. Nhưng nhiệm vụ Vũ Chủ Tử giao vẫn chưa hoàn thành, nàng không còn cách nào khác ngoài việc phải đi một chuyến. Phải giết những kẻ sống sót rời cốc, phải quay lại Yến Tử Trại để báo cáo những việc trong cốc, sau đó về lầu lĩnh phạt vì nhiệm vụ chưa hoàn thành.
Đến Yến Tử Trại đã là ngày 27 tháng 9. Hôm đó trời quang nắng ấm, chẳng hề có chút u ám nào của trời cuối thu.
Yến Tử Trại giăng đèn kết hoa náo nhiệt mấy ngày liền, ngay cả những ngôi nhà dưới chân núi và cây trái ven đường cũng được treo đèn lồ ng đỏ và hỉ lụa. Bạch Tam toàn thân trắng thuần đi qua trông đặc biệt chói mắt, cũng vô cùng cô độc, hệt như một hồn ma lang thang chẳng nơi thuộc về.
Nhìn thấy nàng, Yến Cẩn Sơ cũng không tỏ ra khó chịu, vẫn hiểu lễ nghĩa và nhã nhặn như mọi khi.
"Thuyền Khanh gia sắp cập bến, Tam thiếu gia đích thân tới đón thiếp thân. Tam cô nương và Tam thiếu gia đã là bạn bè, sao không nán lại uống một chén rượu mừng." Bình tĩnh mà nghe Bạch Tam báo cáo về hành trình đến Huyễn Đế Cung, nàng đáp lại, ngữ điệu dịu dàng, không vui sướng cũng không khoa trương, chỉ trần thuật sự thật, cũng đưa ra lời mời hợp lý.
Bạch Tam cũng không cự tuyệt mà xoay người đi về chỗ ở lần trước.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, đôi mắt đẹp của Yến Cẩn Sơ lóe lên tia sắc lạnh, một ý cười lạnh lẽo hiện lên trên khóe môi thanh tú của nàng.
Thuyền Khanh gia đến vào chạng vạng tối, lúc đó Bạch Tam đang ôm gối ngồi trên mái nhà, lẳng lặng nhìn đoàn người dưới chân núi dần rõ ràng trong ánh hoàng hôn, mà nam tử đang đi phía trước lại chói mắt tựa ánh trăng sáng giữa bầu trời sao.
Như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ngẩng đầu nhìn sang, nàng cũng không tránh né mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn như đang nhìn một người xa lạ. Chỉ có nàng mới biết khoảnh khắc này trái tim nàng đập nhanh đến mức gần như muốn vỡ nát.
Vì sao ở lại? Vì sao biết rõ hắn không muốn gặp lại nàng, nhưng nàng vẫn muốn gặp lại hắn, dù ở khoảng cách xa như vậy?
Trong yến tiệc tẩy trần, nàng cúi đầu lặng thin trong một góc nhưng đôi tai lại vểnh lên, tham lam lắng nghe từng lời hắn nói.
"Nói đến chuyện này thì Tam cô nương chính là bà mối cho thiếp và Tam thiếu gia đây." Yến Cẩn Sơ bỗng nhiên nói, thanh âm ôn hòa nhưng lại như kim châm chọc thủng màng nhĩ Bạch Tam, nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt cười của mỹ nhân tràn ngập sự mỉa mai không che giấu.
"Tam thiếu gia, ngươi nghĩ chúng ta có nên nâng cốc kính Tam cô nương một ly không?"
Chúng ta... Bạch Tam sửng sốt, nhớ tới hai chữ này Thụ Tam thiếu đã từng nói với nàng. Hiện tại, hắn đã sánh đôi cùng một nữ nhân khác.
Đến lúc này ánh mắt Khanh Tố mới rơi vào Bạch Tam, hắn cười nói: "Đương nhiên." Nói xong, hắn đứng lên, cúi người đỡ Yến Cẩn Sơ đứng dậy. Bọn họ cùng nhau đến trước mặt Bạch Tam, lập tức có hạ nhân mang rượu tới.
Bạch Tam lại cúi đầu ngồi yên.
Khanh Tố từ trên khay lấy hai ly rượu, khụy một chân nửa ngồi trước mặt Bạch Tam, sau đó đưa ly rượu đến trước mặt nàng: "Tam cô nương..."
Hắn vừa mở miệng, Bạch Tam bỗng nhiên ngước mắt, đôi mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào sườn mặt tuấn tú của hắn, không để ý đến cảm xúc mãnh liệt trong đôi mắt đen đó, nàng chỉ u ám nói: "Ta không quen ngươi, các ngươi cũng không cần phải cảm ơn ta." Nói xong, nàng đứng phắt dậy, quay người bước ra khỏi yến phòng.
Bầu không khí vốn sôi nổi lập tức đông lại, không ai ngờ lại xảy ra cảnh tượng như này, tuy nhiên, sau một hồi cứng đờ, Khanh Tố đã trở lại bình thường, mỉm cười nói: "Không ngờ tính tình Tam cô nương vẫn quái gở như vậy." Hắn đứng dậy, uống cạn hai ly rượu trong tay rồi trở lại vị trí ban đầu như không có chuyện gì xảy ra, cũng quên mất đón tiếp Yến Cẩn Sơ. Mọi người thấy hắn rộng lượng như thế, sự xấu hổ ngắn ngủi lập tức biến mất, khung cảnh náo nhiệt trở lại.
Đêm đó, yến hội đến tận khuya mới tan. Bạch Tam lại ngồi trên mái nhà, nhìn yến phòng náo nhiệt, nghe tiếng huyên náo từ bên trong vọng ra cho đến tận đêm khuya. Sau đó, những người bên trong giải tán về chỗ ở của mình, còn đoàn người Khanh Tố thì lũ lượt kéo đến khách viện nàng đang ở. Bạch Tam nhìn thấy một nam tử trung niên đỡ một người say bất tỉnh nhân sự đi vào căn phòng mà hắn từng ở trước đây, ngay cạnh phòng nàng.
Chậm rãi nằm xuống mái nhà, nàng nghe tiếng hắn khe khẽ ngáy, mơ hồ có thể cảm nhận được hô hấp cùng nhịp tim đều đặn của hắn, mí mắt mấy ngày không nghỉ dần trở nên nặng nề.
Lần nữa thức dậy không phải vì bình minh, cũng không phải vì rét lạnh. Mà là vì ánh lửa chói mắt và những tiếng la hét giận dữ. Nàng mở mắt ra thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào trong khách viện đã tập trung rất nhiều người, bao gồm cả những người Khanh gia và những người Yến Tử Trại.
Chuyện gì đã xảy ra? Nàng ngờ vực. Khi nhìn thấy Khanh Tố đi ra từ một gian phòng rồi giận dữ đóng sầm cửa lại, vẻ mặt người Yến Tử Trại đều lộ ra vẻ xấu hổ và khó tin, trong khi người Khanh gia thì lạnh lẽo đến mức không nhìn ra cảm xúc nào.
Lẳng lặng ngồi dậy, nàng không khỏi tập trung vào đó.
Một lúc sau, cửa lại mở, nam tử đỡ Khanh Tố về phòng bước ra. Ông ta hơi ủ rũ, sắc mặt lại kỳ lạ, có tức giận, xấu hổ, buồn bực và thậm chí là hụt hẫng. "Không ai được phép bước ra khỏi viện này!" Khanh Tố lạnh lùng ra lệnh, vừa dứt lời, người Khanh gia lập tức tản ra, nhanh chóng chiếm giữ cửa viện, tường và mái nhà, phong tỏa bất cứ nơi nào có thể ra vào.
Bạch Tam đối diện với nam tử nhảy tới trước mặt mình hồi lâu vẫn không nhúc nhích, người nọ nhìn nàng, nghĩ ngợi rồi quay đi, rảo mắt nhìn xung quanh.
Lúc này, phần lớn người trong sân đều bị dồn vào một gian phòng, chỉ còn lại Khanh Tố, Khanh Mộng Hà và một số trưởng bối Yến gia ở bên ngoài.
"Đã đến lúc chư vị phải cho ta một lời giải thích hợp lý, tại sao Yến trại chủ lại ở trong phòng Tứ thúc ta?" Đôi mắt sắc bén của Khanh Tố quét qua đám người Yến gia đang có mặt ở đó. Khuôn mặt của hắn đột nhiên hiện ra một nụ cười rất ôn hòa. Tuy nhiên, ngay cả Bạch Tam ở xa trên mái nhà cũng cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ hắn.
"Vào phòng rồi nói..." Trước khi có người trả lời Khanh Mộng Hà đã mở miệng, lời nói phát ra thân thể hắn khẽ run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
"Tứ thúc!" Khanh Tố đưa tay đỡ lấy hắn, quay đầu quát lớn về phía những người Yến Tử Trại: "Còn không nhanh gọi đại phu tới? Tứ thúc của ta có gì bất trắc, hôm nay Khanh mỗ nhất định sẽ huyết tẩy nơi này." Nói xong hắn chẳng thèm liếc mắt mà đỡ Khanh Mộng Hà vào phòng.
Người Yến gia vốn còn nghi ngờ chuyện này, nhưng khi thấy hắn tự đề cập đến chuyện mời đại phu chuẩn bệnh đúng như ý muốn của mình, họ liền để tổng quản Tiêu Đồ đích thân đi mời đại phu. Sở dĩ không sai sử hạ nhân bình thường là vì trước khi sự việc được sáng tỏ họ không có ý định công khai nó ra ngoài hơn cả Khanh gia.
Sau khi Tiêu Đồ rời đi, những người còn lại cũng lần lượt tiến vào phòng. Bên ngoài chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, nếu không có người Khanh gia nghiêm nghị đứng xung quanh thì Yến Tử Trại sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bạch Tam vừa động, nam tử cách đó không xa lập tức cảnh giác nhìn sang, toàn thân căng cứng.
Bạch Tam không để ý đến hắn, tập trung tinh thần lắng nghe động tĩnh trong phòng.
"Tứ thúc, thúc sao rồi?" Sau khi đỡ Khanh Mộng Hà ngồi xuống giường, Khanh Tố lo lắng hỏi.
Khanh Mộng Hà lắc đầu, hơi thở dồn dập, nhỏ giọng nói: "Ta không sao, Tố nhi ngươi..."
Khanh Tố hơi giơ tay ngăn cản, sau đó ngẩng đầu cười với người Yến gia, "Nếu Yến trại chủ có ý với gia thúc thì cứ nói thẳng. Khanh mỗ cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, sao phải dùng những biện pháp quyết liệt như vậy để ép buộc?"
Những lời chỉ trích gần như là sỉ nhục, ngay cả khi thật sự là bên họ sai, họ cũng không thể chấp nhận ngay được. Huống hồ chuyện còn chưa sáng tỏ Yến gia sao có thể cam chịu được.
"Tam thiếu gia có ý gì? Cẩn Nhi mặc dù mang trọng trách trại chủ, không thể ẩn mình trong khuê phòng như thiếu nữ tầm thường khác, nhưng nó vẫn luôn giữ mình trong sạch, tuyệt đối không làm bất cứ điều gì tổn hại đến danh tiết của mình. Sự việc hôm nay nhất định có ẩn tình. Trước khi điều tra rõ chân tướng mong Tam thiếu gia đừng đưa ra bất kỳ kết luận nào..." Nhị thúc của Yến Cẩn Sơ ho một tiếng, bộ râu bạc run rẩy không vui nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngũ Canh Chung tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngũ Canh Chung, truyện Ngũ Canh Chung , đọc truyện Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung full , Ngũ Canh Chung chương mới