TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sáng sớm hôm nay, Viên Duy vừa đến trường học, liền nhìn thấy Tô Hữu Điềm đang ngồi, nhắm mắt lại học thuộc từ đơn, anh buông cặp sách xuống, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh cô.
Nắng sớm chiếu vào, mặt của Tô Hữu Điềm lại gầy thêm một vòng, đáy mắt còn có dấu vết xanh đen, môi khô nứt, mặt không có chút máu.
Viên Duy nhấp môi, không chớp mắt mà nhìn cô.
Sau một lúc lâu, Tô Hữu Điềm nói sai một từ đơn, cô bực bội mở mắt ra, nhìn những từ đơn rậm rạp trên trang sách tiếng Anh, đột nhiên đập bàn một cái, đập xong, cô lại đau đến mức chịu không được, ôm tay kêu A a nửa ngày.
Viên Duy nói: "Không vội.
"
Ngực của Tô Hữu Điềm phập phồng thật mạnh, đột nhiên lớn tiếng nói: "Cậu không vội, nhưng tớ vội!"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tô Hữu Điềm trắng bệch.
Nhất thời trầm mặc, bên tai cô tựa như xuất hiện âm thanh vù vù.
Môi Tô Hữu Điềm run rẩy, trên mặt hiện lên một chút ảo não, cô nhìn gương mặt không biểu tình của Viên Duy, áy náy vô cùng.
Viên Duy giúp cô nhiều như vậy, cô còn giận chó đánh mèo!.
.
Sau một lúc lâu, Viên Duy ngực phập phồng một chút, anh giơ tay, nhẹ nhàng búng cái trán của Tô Hữu Điềm.
Toàn bộ đại não của Tô Hữu Điềm giống như bị phần lực nho nhỏ này kích động, cả người cô chấn động, hốc mắt không khỏi đỏ lên: "Thật xin lỗi! ! "
Viên Duy rũ lông mi xuống, tựa như không để ý chút nào.
"Nóng vội thì không thành công, hiện tại điều cậu thiếu không phải thực lực, là tự tin.
"
Tô Hữu Điềm cúi đầu không nói lời nào.
Thật ra mà nói, hiện tại cái gì cô cũng thiếu.
Viên Duy lắc lắc đầu, từ trong ngăn bàn móc ra hai cái "tiểu tâm can" của cô đặt ở trước mặt cô.
Tô Hữu Điềm nhìn, là hai kho lương thực tinh thần bị Viên Duy thu đi kia.
Cô hơi hơi thẳng lưng, có chút kinh ngạc hỏi: "Cậu đây là đang an ủi tớ sao?"
Viên Duy không nói lời nào.
Tô Hữu Điềm vuốt bìa của một cuốn tiểu thuyết, trên mặt lại không có chút vui mừng nào.
Cô nói: "Cảm ơn, tớ đã khá hơn nhiều rồi.
"
Viên Duy mím môi, anh lấy lại một cuốn tiểu thuyết: "Muốn tôi đọc cho không?"
Da đầu của Tô Hữu Điềm nổ tung, nhanh chóng nói: "Đừng! Đừng! Đừng! Xin cậu đấy.
"
Viên Duy buông quyển tiểu thuyết xuống, anh nghĩ nghĩ, hỏi: "Vì sao lại sốt ruột?"
Anh quay đầu lại, con ngươi nhạt màu tràn đầy sự nghiêm túc: "Đã rất ưu tú rồi.
"
Trái tim Tô Hữu Điềm như ngừng đập, từ đáy lòng cô cảm thấy vui vẻ vì được Viên Duy tán thưởng, nhưng như này vẫn còn chưa đủ, còn cách đủ rất xa.
Bạn đang đọc bộ truyện Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?, truyện Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? , đọc truyện Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? full , Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? full , Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không? chương mới