“Cậu… cậu biết rõ tình cảm của cô ấy đối với cậu mà cậu vẫn…” Bùi Chính Thành dường như nổi giận.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, sau đó mới nghe giọng nói của Mộ Tấn Dương vọng ra, giọng điệu rất nghiêm túc: “Chính bởi vì tôi biết tình cảm của cô ta đối với tôi, cho nên tôi càng không thể đi. Tôi có vợ, tôi phải để ý tới cảm nhận của cô ấy. Tôi không giống cậu.”
“Tại sao cậu lại nhắc tới tôi chứ?”
“Bản thân cậu nên khiêm tốn một chút, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ ngã đấy.”
Diệp Du Nhiên nghe đến đây thì suýt nữa phì cười.
Chắc Bùi Chính Thành muốn khuyên Mộ Tấn Dương đi bệnh viện thăm Hàm Yên, nhưng cuối cùng còn bị Mộ Tấn Dương dạy dỗ một trận.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy thật vinh dự.
Bùi Chính Thành dường như cảm thấy mình khuyên bảo cũng không có tác dụng nên đổi đề tài.
Nghe bọn họ thay đổi chủ đề, Diệp Du Nhiên mới đẩy cửa đi vào trong.
“Chào buổi sáng.” Vẻ mặt Diệp Du Nhiên vẫn bình thường đi nhanh vào trong.
Khi ánh mắt nhìn tới trên người Bùi Chính Thành, cô giả vờ kinh ngạc mở miệng nói: “Bùi Chính Thành, anh tới sớm thế? Anh qua ăn cọ bữa sáng đấy à?”
“Ha ha, đúng vậy.” Bùi Chính Thành thấy Diệp Du Nhiên, nghĩ đến những lời mình đã nói trước đó, không hiểu sao anh ta tự nhiên thấy chột dạ.
Anh ta khẽ sờ mũi và ho khan vài tiếng rồi nhìn qua chỗ khác.
Diệp Du Nhiên không nhìn anh ta nữa, cô quay đầu nhìn Mộ Tấn Dương: “Tôi phải đi tới công ty một chuyến.”
Đôi mắt thâm trầm của Mộ Tấn Dương nhìn cô: “Có cần tôi đi cùng em không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!