Cô hỏi ngược lại, vẻ mặt tự nhiên, ngược lại làm cho Cố Hàm Yên nhìn giống như là làm bộ.
Cố Hàm Yên miễn cưỡng nở nụ cười, Bùi Chính Thành một bên lập tức đứng lên giải vây: “Nào nào, ăn cơm trước đã, hôm nay Mộ Tấn Dương làm rất nhiều món ngon.”
Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn Bùi Chính Thành, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bắt đầu ăn cơm.
Cả bữa cơm, Mộ Tấn Dương nhìn cũng không nhìn Cố Hàm Yên một cái, chỉ chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho Diệp Du Nhiên.
Điều này làm cho tâm tình của Diệp Du Nhiên tốt lên rất nhiều.
Người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình đối với người phụ nữ khác làm như không thấy thì trong lòng hẳn sẽ rất vui vẻ phải không?
Huống chi đối phương lại là một người xinh đẹp như vậy.
Diệp Du Nhiên tuy đang chuyên tâm ăn cơm, nhưng ngược lại luôn chú ý đến động thái của Cố Hàm Yên.
Ăn cơm xong, cô để ý thấy Cố Hàm Yên như muốn đứng dậy, cô nhanh chóng đứng lên trước Cố Hàm Yên, sau đó chậm rãi bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Cô vừa dọn dẹp vừa nói: “Mọi người tán gẫu trước đi, đợi lát nữa tôi cắt trái cây đem ra.”
Nói xong, cô cong môi cười, thu dọn chén đũa đem vào phòng bếp.
Bộ dạng đó muốn dịu dàng bao nhiêu thì dịu dàng bấy nhiêu, muốn đảm đang bao nhiêu thì đảm đang bấy nhiêu.
Mộ Tấn Dương quay đầu nhìn cô, bàn tay nắm chặt để ở bên môi, kìm nén ý cười trong lòng.
Trước kia cũng không nhìn thấy cô vợ nhỏ đảm đang như vậy.
Ừ, cô vợ nhỏ ghen tuông, hình như có chút đáng yêu.
Cố Hàm Yên nhạy bén nhìn ra được cảm xúc của Mộ Tấn Dương, hai tay nắm chặt để ở trên bàn.
Móng tay dài được cắt tỉa xinh đẹp, đâm vào lòng bàn tay mềm mại,mơ hồ như đã bị rách da.