“Chuột chính là chuột, bọn chúng chỉ biết làm ổ chuột, không dám để cho người ngoài thấy”, Kiều Báo khinh thường nói.
“Khiến hai ông chê cười rồi, mặc dù nơi này thật sự khó nói, nhưng lại rất dễ sử dụng, nếu không một khi xảy ra chuyện thì tôi cũng khó sống”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, rồi bước xuống.
“Các người xây nơi này để giam cầm cậu chủ của chúng tôi sao? Cũng đúng, nếu đổi thành một nơi bình thường khá thì cậu hoàn toàn không thể giam cầm được, chúng tôi sẽ dễ dàng đưa cậu chủ đi. Thay vì nói cậu xây dựng nơi này để giam người, chi bằng nói là giấu người”, Kiều Hổ khịt mũi.
Lâm Chính không phản bác.
Mấy người cùng xuống cầu thang, đi qua một hành lang dài.
Tòa nhà này mặc dù được xây dựng dưới lòng đất, nhưng bài trí cực kỳ sang trọng, đầy đủ tiện nghi, hơn nữa hành lang rất rộng rãi, không những không khiến người ta cảm thấy bí bách mà còn hết sức thoải mái, giống như đi trong hành lang của khách sạn xa hoa.
Một phòng nghỉ ngơi lớn ở giữa tòa nhà dưới lòng đất.
Phòng nghỉ ngơi này có đầy đủ mọi thứ, kệ đầy sách, bàn bi-a, rạp chiếu phim riêng, thiết bị tập thể dục và thậm chí cả máy bán đồ ăn nhẹ cỡ trung…
Một số người đang ngồi ở đây.
Có người đọc sách, có người chơi bi-a, có người ngồi ở quầy bar đợi người phục vụ pha chế đồ uống cho họ.
Kiều Tín cũng ở đây.
Nhưng hắn có vẻ rất không hài lòng, không ngừng la hét: “Mau thả tôi ra ngoài! Bảo thần y Lâm của các người cút đến đây, nói với hắn nếu không thả ông đây rời đi thì nhà họ Kiều sẽ đuổi cùng giết tận Dương Hoa, xé xác thần y Lâm thành hàng ngàn mảnh!”
Kiều Tín gầm lên không kiểm soát, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng, lật tung bàn và tủ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!