TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Qua hết một ngày thì Saito Ken và tôi không còn nhắc gì về những giao kèo. Cả hai ngầm hiểu rằng không nên dày vò tâm lý của đối phương như vậy nữa. Hai bên rất hòa thuận chung sống với nhau. Ken vẫn như mọi ngày, chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tỉ mẩn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cối, rảnh rỗi thì bắt đầu mượn máy tính dùng. Ở Quỷ tộc người ta cũng có công nghệ như máy tính thì chắc là Baridi cũng có. Tôi cũng không bóc mẻ chuyện cậu nói mình là tay mơ không biết gì về công nghệ mà tay cứ di chuột lướt web với bấm bàn phím mượt mà vậy đâu.
Ngày cuối tuần, tôi ở nhà đọc sách, ôn bài. Buổi xế chiều, tôi đi mua một chút đồ, đó là mấy sợi dây đèn trang trí. Tôi loay hoay một buổi chiều, căng dây đèn, rồi kê bàn gỗ ở ngoài sân thượng, trở thành một chỗ đầy thơ mộng để ngắm sao.
Buổi tối rất an lành, bầu trời có sao đêm vằng vặc, gió nhè nhẹ thổi mát, con phố yên tĩnh, bàn ăn đơn giản có Saito Ken ngồi cùng, chúng tôi ăn tối trên sân thượng có ánh đèn trang trí lấp lánh.
- Khoai tây nghiền thật ngon! - Tôi vừa ăn vừa tít mắt cười. - Tôi không tưởng tượng được một Hoàng tử lại nấu ăn ngon đến thế!
Đôi mi Ken rung rinh, cậu ăn rất từ tốn, nói:
- Trước khi là Hoàng tử, tôi từng sống như là thường dân, không ở phủ Quốc sư mà ở một nơi cách rất xa trung t@m Đế Đô. Lúc nhỏ tôi rất bám mẹ, mẹ tôi là một phụ nữ đảm đang, bà hay cho tôi vào bếp nghịch. Sau đó bà mất, cha tôi ăn uống thường rất kén, tôi luôn cố nấu những món mẹ từng nấu để làm ông ấy vui.
Thường dân? Lại vờ khiêm tốn. Cha cậu ấy là một trong những người có quan tước cao nhất trong Vương quốc. Cuộc sống của cậu ta sinh ra đã là một thiếu gia ngậm chìa khóa vàng rồi. Cộng thêm hồng phúc của đại gia tộc nhà mình, cậu ấy có muốn làm thường dân cũng hơi bị khó.
- Sao cậu phải sống như vậy? Nghe nói nhà cậu thuộc hàng gia thế khủng lắm mà?
Ken nheo mắt, mông lung nói:
- Không biết nữa, chắc tại tôi xui xẻo sinh ra ngay lúc cây Thần Thụ suýt úa tàn. Ông nội sợ rằng người ta đồn đoán lung tung chuyện tôi chào đời là điềm dữ nên mới cho cha mẹ tôi đưa tôi ra ngoại thành sống. Ngày sinh của tôi cũng bị lùi về sau một chút, từ mấy ngày cuối năm trở thành đầu năm. Nói đúng thì tôi phải gần tròn 23 tuổi, chứ không phải 22 tuổi đâu.
Thần Thụ à? Tôi đã từng đọc được lịch sử của Baridi, có biết qua loài cây Thần Thụ có sắc đỏ như máu sừng sững như một ngọn núi lớn vươn tán cây che chở cả Đế Đô. Thần Thụ không chỉ là cây tín ngưỡng của dân Baridi mà là của thế giới phép thuật vì đó là cây cổ thụ có tuổi đời lên tới hàng trăm ngàn năm, không ai rõ được số tuổi thực sự của nó. Thủ đô của Baridi đặt dưới ngay chân cây cổ thụ, đó là một cảnh đẹp cực kỳ mỹ lệ và hùng vĩ. Nhờ vào sức mạnh của cây mà thủ đô của Baridi không bị ảnh hưởng bởi giá rét của tuyết. Thành phố của Đế Đô rất đông đúc và xếp chồng lên nhau vì lượng cư dân rất nhiều. Nhưng để sống được ở nơi đó thì chắc chắn là chi phí và mức sống cũng rất đắt đỏ, tựa như Đô Thành vậy. Từ mấy trăm năm trước, các pháp sư đã tạo được những trận pháp chống tuyết đổ vào một phạm vi khá hiệu quả, áp lực dân số của thủ đô Đế Đô cũng giảm tải hơn. Đúng là có một đoạn thông tin tôi đọc có nói khoảng hơn hai mươi năm trước Thần Thụ từng xảy ra hiện tượng rụng lá. Lúc đó người ta còn bảo rằng thời điểm thế gian tận thế đã đến. Những gia đình có trẻ con sinh ngay lúc đó chắc cũng sẽ làm như nhà Ken, cật lực giấu đứa bé đi để tránh phải điều tiếng không đáng có.
Hóa ra vì vậy mà Ken mới thạo việc nhà tới vậy, là do đã từng có một tuổi thơ bình dị.
- Cậu nấu ăn ngon lắm, hương vị hài hòa, ngày nào tôi cũng trông tới giờ ăn hết ấy. Đồ ăn ở bên Herzlos ngán lắm, kiểu chủ yếu là sữa với trứng, chỉ có trái cây nhập khẩu là ngon thôi. - Tôi bình luận. Đồ ăn của cậu luôn dễ chịu, lại mang một vẻ ấm áp thân quen, giống như là gia đình.
Tôi từng mài mò tìm thông tin cả về phía Quỷ tộc lẫn Baridi. Mạng lưới thông tin của thế giới phép thuật khép kín theo các liên minh, thông tin tôi tìm được về Baridi công khai là rất ít. Cũng giống như Quỷ tộc vậy. Nhất là thông tin từ phía tộc người cá càng ít ỏi đến thảm thương, vì họ sống kín đáo dưới mặt nước, lại rất chịu khó giấu đi thực lực.
Sau khi tôi thấy được các công trình khoa học của cả Herzlos và Elurra thì tôi đoán được Baridi chỉ có bằng đến hơn như vậy, bởi đó là nơi có nền văn hiến và lịch sử lâu đời nhất. Cư dân của nước này có được sống ở một nơi không quá khắt nghiệt như hai nước còn lại, vậy nên họ sẽ phát triển thuận lợi hơn rất nhiều.
Thông tin mà tôi biết được là tin tình báo trong nội bộ quân đội. Jiro thấy cũng chẳng có gì phải giấu nên có cho tôi biết vài tin. Tỉ như là gia tộc Saito, đó là gia tộc có nhiều tiến sĩ nhất, nắm trong tay nhiều kĩ thuật chú thuật quan trọng có tính đột phá, rất nhiều chú thuật mới được phát minh xuất phát từ gia tộc này. Họ được thần dân yêu quý, mà vào đời cha của Saito lại là một dũng tướng lẫy lừng, tiếng thơm lại càng vang xa. Trong khi gia tộc họ ngoại của tôi là Shimizu, đã rơi vào giai đoạn suy tàn, Quốc vương có không có nhiều con trai, bọn họ còn lập kế hại nhau để tranh giành vương vị mà trở nên xâu xé phe phái, rốt cuộc đều chết hết cả. Nữ hoàng quá cố Shimizu Yura, tức mẹ của tôi là công chúa nhỏ nhất, cũng là đứa con duy nhất còn sống sót mang dòng máu chính thống hoàng gia. Bà ấy vốn chưa từng ham thích vương vị, nhưng phải bước lên quản lý đất nước.
Baridi trong tay bà từng là một quốc gia ổn định, lúc đó gia tộc Watanabe đã từng bước một thôn tính quân quyền. Họ cho tất cả con cái theo nghiệp nhà binh, liên tục đổ máu vì quốc gia, trở thành một gia tộc công thần oanh liệt, chỉ tiếc thay người trị vì là Nữ hoàng, gia tộc Watanabe không hề muốn các con trai của mình trở thành Hoàng Quân kết hôn cùng Nữ hoàng, vì như vậy chính là tự mình cắt đứt sự nghiệp binh chủng của bản thân. Số tiểu thư sinh ra trong gia tộc vốn để làm con cờ bước lên vị trí Hoàng hậu nếu có một Quốc vương lên ngôi, cuối cùng lại bị lãng phí. Bởi vậy, mẹ tôi đúng là cái gai trong mắt của gia tộc họ. Chỉ cần một người tự xưng vua bước lên, họ sẽ đem một cô gái ưu tú, diễm lệ nhất dâng lên để trở thành Hoàng hậu, rồi sinh ra Hoàng tử có phân nửa dòng máu Watanabe trong người. Họ không mang tiếng tạo phản, vẫn là đại công thần hết mình vì quốc gia.
Và người được chọn là Saito Atsushi, chỉ tiếc là ông ấy đã từng có một người vợ, cùng một con trai là Saito Ken, nhưng trong lúc vương quốc hỗn loạn vì mẹ của tôi phát điên lạm sát, mẹ của Ken đã ra đi oan uổng. Cha của Ken đã cố gắng chống cự lại cơn điên loạn của Nữ hoàng Yura, sau đó cũng hạ được bà. Gia tộc Watanabe tôn ông lên làm Quốc vương, đem tội danh tàn sát dân tộc đổ lên gia tộc Shimizu để diệt cỏ tận gốc, sau đó cử trưởng nữ xinh đẹp sắc sảo lên làm Hoàng hậu - mẹ kế của Ken, củng cố vương vị cho Atsushi, bà ta sinh ra Yuu. Vị trí Trưởng hoàng tử mất đi, cơ hội để đứa cháu ngoại nhà Watanabe trở thành Thái tử cũng khó khăn hơn. Vậy nên, Ken một lần nữa trở thành một cục u nhức nhối trong mắt họ. Đây chính là nguyên nhân cha của cậu để cậu đến tận tuổi 20 vẫn chưa lập thành Thái tử, vì như vậy, càng dễ dàng đẩy cậu đến nguy hiểm hơn. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn phải bỏ mình.
Tính ra, sự tranh giành quyền lực ở Baridi mưa tanh gió tưởi hơn hẳn Herzlos. Người dân Herzlos chỉ tôn sùng kẻ mạnh nhất. Chênh lệch thực lực cũng rõ ràng giữa Hoàng tộc và thường dân. Vì vậy hoàng tộc luôn cố gắng duy trì hôn nhân cận huyết để có những đứa con xuất sắc nhất, họ dạy dỗ con trẻ yêu thương nhau, đoàn kết với nhau. Điều này có thể thấy rất rõ từ cách dạy con của chú tôi và cả cách quản lý dàn phi tần của ông ấy. Chú tôi đối xử với từng đứa trẻ trong nhà đều là kiểu ấm áp, chân thành như một người cha bình thường trong gia đình, đối với các vị phi thì đều xem như tri kỉ lâu năm hơn là yêu thương. Tôi cảm thấy mối quan hệ của mấy phi tần còn khắn khít hơn cả, họ đều ung dung tự tại, không thèm tranh giành tình cảm đế vương mà tự tìm thú vui cho mình, cả nhóm phi tần tụ họp nhau vui đùa mặc kệ ông chú già của tôi vất vưởng đâu đó. Thật đúng chỉ có hoàng thất Quỷ tộc mới vậy luôn!
Sự tình lúc cha mẹ tôi quen nhau thế nào không ai biết cả. Jiro chỉ kể cha tôi từng mất tích trong một trận chiến, trở về với đội quân vào mấy năm sau trong một đêm bão. Có lẽ họ gặp và yêu nhau trong khoảng thời gian ông mất tích không chừng. Nói chung không ai biết được chuyện của họ.
- Tôi vẫn thường suy nghĩ, một người từng yêu mẹ tôi như vậy, sao có thế tái hôn với người khác? Vương vị quan trọng đến vậy sao? Có thể chung sống với một người mình không yêu?
Lời nói của Ken làm tôi suy nghĩ rất lâu. Có thể chung sống với người mình không yêu? Tôi đưa mắt nhìn qua cổ tay mình, rồi nghĩ về gương mặt của Jiro. Cậu ấy tốt với tôi nhiều như vậy, mà tôi vẫn không thể động lòng.
- "Lời thề thủy chung" có thể hóa giải được sao? - Tôi hỏi cậu.
Saito Ken cười nhẹ, chiếc nĩa cuộn mì sắp đưa lên miệng lại thả xuống.
- Được chứ, với điều kiện, một trong hai người phải chết. Lúc mẹ tôi hấp hối, bà đã hóa giải huyết thệ, bà nói rằng, cuộc đời quá dài để cha tôi chịu đựng nỗi cô đơn.
"Cùng lắm là tôi hóa giải" Lời thề thủy chung "!" - Câu nói của Jiro vang lại trong đầu, khiến khóe môi của tôi giật giật. Jiro ác nghiệt như vậy, lại thong dong bình thản thả tôi về gặp Ken, cũng vì biết rõ kết cục này.
- Saito Ken, tôi hỏi cậu, nếu như cậu là một đế vương, cậu có sẵn sàng từ bỏ tất cả để lấy người mình yêu không? Hay sẽ chọn người có thể giúp ích cho mình?
Có một cơn gió lộng thổi qua sân thượng, tóc cậu ấy phất phơ bay. Thời gian trôi qua, nhưng tóc cậu vẫn nguyên như ngày tôi đưa cậu đi cắt tóc, không dài hơn một phân. Nếu là một người giấy, cậu ấy sẽ mãi giữ được bộ dạng trẻ trung này. Ken bây giờ thực sự đã 22 tuổi, nhưng trông khuôn mặt vẫn như một thiếu niên, có vẻ đơn thuần tinh sạch, đôi mắt có sự bất cam của tuổi trẻ, dáng hình cũng chưa thực sự rắn rỏi hoàn toàn.
Ken lấy một ít salad trong dĩa lớn đem về dĩa của mình, cậu khẽ đưa mắt nhìn tôi, rồi nói:
- Nếu muốn, tôi sẽ có được cả vương vị, lẫn người mình yêu.
Tôi cong môi cười như không cười, chép miệng:
- "Quân muốn giang sơn, muốn mỹ nhân!" - Rồi thở dài, lắc đầu - Nếu đơn giản như vậy, cậu nghĩ một người kiêu ngạo như cha tôi sao lại phải bỏ mình?
Thực lực của cậu có vang dội cỡ nào cũng không lẫy lừng bằng cha tôi năm đó. Ông ấy là Quỷ vương, ông ấy là Chiến thần, rốt cuộc cũng vì tình yêu mà vong thân.
Ken cụp mắt, giọng nói lạnh lẽo, như trong đó mang theo chút run run:
- Tôi sẽ không yêu một người đối địch mình!
Nói tới đây cậu ấy bị một cơn đau co giật đến nỗi đánh rơi chiếc nĩa xuống đất, tay đưa lên ôm ngực.
- Sao thế? - Tôi lo lắng hỏi.
Cậu nhăn nhó, xua tay:
- Độc tình, tôi vừa nói không yêu đối địch của mình. Nhưng quên mất cô là người tôi đang bắt buộc phải yêu.
Tôi cười buồn, cũng không còn muốn ăn nữa. Cậu.. có bao giờ xem tôi là người đồng tộc chưa?
Bạn đang đọc bộ truyện Người Giấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Giấy, truyện Người Giấy , đọc truyện Người Giấy full , Người Giấy full , Người Giấy chương mới