TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Cô sợ một oán linh, lại bảo một Quỷ hồn bảo vệ mình? Tôi rõ ràng đáng sợ hơn cô ta mà!
*
* *
Ken đảo đũa một vòng, trộn mì, rồi đáp:
- Tôi thấy bát tự cô ta rất dễ bị âm khí quấy nhiễu, cho nên tôi mới bảo cô tránh xa cô ấy. - Ken nói với tôi bằng ánh mắt nghiêm túc. - Hôm đó, tôi thấy bóng dáng Hiểu Khiết chạy rất nhanh về hướng sân khấu nên đi theo, lúc nghe tiếng cậu ta hét lên, tôi mới tốc biến chạy lên kéo cô xuống nhưng không kịp. Cô nghĩ xem, chẳng lẽ Hiểu Khiết biết trước sự việc này.
Đã có ai báo với Khiết rằng tôi sắp gặp nguy hiểm. Vậy là có rất nhiều lỗ hổng trong câu chuyện này. Tôi vội chạy lên tầng trên lấy điện thoại gọi cho Khiết, vội đến mức tay chân luống cuống cả lên.
Tiếng nhạc chờ bị cắt ngang, giọng Khiết vang lên nhẹ nhàng:
"Sâu lười, sao hả? Hôm nay còn chủ động gọi cho tớ kìa!"
- Rùa, tớ hỏi chuyện này, cậu phải nghiêm túc trả lời tớ! - Trước thái độ nghiêm trọng của tôi, bên đầu dây khẽ rít thầm một tiếng, tôi tiếp tục hỏi - Hôm tớ gặp nạn, có phải có ai báo với cậu rằng tớ sẽ gặp nguy hiểm không?
Bên đầu dây im lặng. Tôi nghe tiếng hô hấp khe khẽ, cậu ấy bối rối, muốn mở lời, lại ậm ừ.
- Khiết, xin đừng giấu tớ! - Giọng tôi có phần kích động.
"Là chị Uyển Nghi!" - Giọng cậu ấy miễn cưỡng thốt ra, còn vội đính chính - "Chị ấy rất hoảng sợ, bảo rằng hãy đi cứu cậu ngay! Chuyện này không liên quan tới chị Nghi đâu, cậu đừng hiểu lầm nhé!"
Tôi đang mở loa lớn, Ken ở bên cạnh nhướng mắt nhìn tôi, như đã sáng tỏ. Tôi gật đầu với Ken, nói vài câu trấn an Khiết rồi tắt máy. Ngô Song Kỳ và chị Uyển Nghi khá thân thiết, động cơ của Kỳ rất rõ ràng, ngay cả câu nói đầy ẩn ý của Song Kỳ lúc trao giải cũng như ngầm ám chỉ việc này có dính líu đến cô ấy. Có lẽ chị Uyển Nghi đã biết chuyện Kỳ muốn làm hại tôi, nên vội vàng báo cho Rùa biết.
Một học sinh trung học tại sao lại có thể nghĩ ra chủ ý độc ác như vậy được? Tôi không tin!
- Cô thân cô thế cô, không họ hàng, không cha mẹ, có chết đi thì cũng chỉ có vài cành hoa đặt lên mộ là xong, liệu có bao nhiêu người nhớ tới? Để bóp ch3t một người như vậy mà không để lại dấu vết cũng dễ dàng mà! - Ken chống cằm tư lự nhìn tôi, đôi mắt tím trong ánh đèn tỏa ra một độ hấp lực vừa phải - Lúc lang thang ở đây tôi cũng có chút rảnh rỗi nên lần theo thông tin còn sót lại từ hiện trường, dò ra nguyên nhân tai nạn là sập giàn đèn sân khấu. Tôi cũng đã tra ra danh sách nhân viên hậu đài, có một người đã bị đuổi việc vì sơ suất này, còn bị điều tra nữa, nhưng cô biết không, hắn đã chết từ nửa tháng trước, là tự sát sau khi được mời đi hợp tác điều tra sự cố về. Tuy nhiên gia cảnh hắn rất kì lạ, người vợ có chồng vừa chết nhưng dạo gần đây lại chuyển tới một căn hộ cao cấp, còn đổi xe máy mới.
Tại sao lại tự sát? Tôi cũng chưa chết mà? Tội danh cũng không nặng đến mức phải tự sát để trốn tội!
Saito Ken nhìn vẻ mặt của tôi, khó chịu thở dài. Cậu ngửa mặt lên trần nhà nhìn chùm đèn trang trí, rồi nói:
- Ngây thơ, lương thiện đến bực mình!
- Cậu nói tôi đó hả? - Tôi nghiến răng.
- Chứ ai nữa? Nói cái gì cũng "Tôi không tin! Không thể nào!", cứ hồn nhiên và luôn cho rằng ai cũng tốt bụng với mình. Với cái tính cách này cô còn sẽ bị xã hội vùi dập dài dài!
- Cậu!
Độc-mồm-độc-miệng-không-ai-bằng, Saito Ken!
- Đúng rồi! - Tôi dùng giọng chán chường - Vì quá lương thiện, ngây thơ nên tôi suýt nữa mới bị cậu hại chết đây.
- Tôi chưa hại được cô, nhưng cô xem đi, cô đã bị những đứa ranh con bằng tuổi hành cho thê thảm đến vậy rồi. Cô nghĩ xem, nếu không có tôi, không có Quỷ tộc chống lưng, chắc chắn bây giờ cô đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu rồi! - Ken bức xúc tuôn một tràng bằng vẻ mặt đanh đá hết chỗ nói.
Lời thật lòng luôn là lời chói tai. Tôi vừa cảm thấy tức giận, mà tức cái nữa là cậu ta nói cũng có lí.
- Cậu xem, không phải cậu cũng từng tin người mới chết hả? - Tôi cũng chống đầu bắt chước vẻ mặt của Ken, đá đểu lại. Dẫu biết chuyện Orochi qua mặt Ken có thể nói là một tiểu tiết, nhưng vì cậu đã bỏ qua chuyện đó không chịu làm rõ nên mới khiến bản thân lâm vào nguồn cơn bị Quỷ tộc săn đuổi. Ken bị chọc ngay trúng chỗ đau, cánh môi hồng biến thành nụ cười nửa miệng, ấm ức nói:
- Hừm, chuyện của tôi khác cô nhé. Cô nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng tin một người đến mất cả mạng hay sao? - Dường như cậu ấy định nói gì đó, nhưng lại lập tức dừng lại, ánh mắt hạ thấp như đang cân nhắc gì đó, rồi nói tiếp. - Nói chung là cái chết của tôi là một điều mà nhiều người trông chờ, tôi không chết vào hôm đó, cũng sẽ chết vào một hôm khác thôi. Ít ra chết trận vẫn vẻ vang hơn, hiểu không?
Hiểu một tí, mà cũng không hiểu lắm!
Tôi dần hiểu tình cảnh rắc rối của Ken sau khi nghe phong thanh về lai lịch của cậu. Saito Ken không không có chỗ dựa vững chắc và đồng lòng từ cả cha và mẹ như Reo. Ken là vị Hoàng tử đầu tiên của dòng dõi khác lên ngôi, cậu đã phải sống trong sự cảnh giác và đa nghi trong nhiều năm liền. Đứng trước nhiều phe phái trong đất nước, cậu ấy ắt hẳn đã sống không mấy dễ dàng. Tôi cũng biết mình lỡ miệng, gật gật đầu xem như hiểu ý cậu muốn nói.
Nhưng, như vậy, Ken đã tính trước cho mình con đường tái sinh? Vì cậu ấy biết rõ mình sẽ chết, nên vốn dĩ đã có đường lui ngay từ đầu?
Ờm, chắc đường lui đó là đem tôi làm thuật tái sinh có đúng không? Cậu cũng nhẫn tâm thật đó!
Tôi thầm cười trào phúng, đối với người con trai này mang cảm xúc nửa giận, nửa cảm thấy tội nghiệp. Bỏ qua suy đoán trong lòng, tôi nói tiếp:
- Vậy theo cậu, chủ mưu trong chuyện này là ai?
- Cô còn chưa đoán ra sao? - Ken nhướng mày, dùng ngón cái và ngón trỏ của bàn tay phải xoa nhẹ lên ngón trỏ của bàn tay trái, vân vê. Thao tác này.. rất quen! Tôi nhớ rồi! Đây là một thói quen của Jiro, cậu ấy đang ám chỉ người chủ mưu là Jiro sao?
Tôi nhăn trán, đưa tay che miệng lại. Ý cậu ta chính là.. Jiro giết cả người nhân viên kia lẫn Ngô Song Kỳ?
- Không thể nào? Tôi không tin! Jiro lương thiện như thế mà! - Ken nhếch miệng cố nhại giọng tôi, chế giễu, vẻ mặt hệt như một con sói trắng nhếch môi gian xảo.
Tôi tức giận tát vào cánh tay cậu ta bôm bốp. Hừ, cái tên này hôm nay ăn gan trời hay sao mà cứ châm ngòi cho tôi bùng nổ hoài thế!
- Cậu giải thích đi, không hợp lí thì tôi nhổ trọc tóc của cậu! - Tôi lừ mắt đe dọa.
Ken không lấy làm hoảng sợ, cậu đi về tủ lạnh rót một li nước lạnh cho mình, rồi thủng thẳng nói:
- Lấy giả thuyết là Ngô Song Kỳ đã chướng mắt cô từ lâu, việc cô tham gia ứng cử "Hoa khôi học đường" càng làm cô ta thêm khó chịu. Bởi vậy cô ấy mới lập mưu hại cô để giành quyền tham dự cuộc thi kia, chuyện này đơn giản mà, cho một ai đó có lòng tham một ít tiền, vặn lỏng vài con ốc trên giàn kim loại đi, thế là có thể thần không biết quỷ không hay tiễn cô về trời rồi. Trong lúc đó ai còn tâm trí tra rõ ngọn nguồn đâu. Nếu cô chết đi thì người trực tiếp hại cô có bị truy cứu thì cũng chỉ là dạng tội vô ý làm chết người do cẩu thả, cùng lắm là bị giam vài năm, chỉ cần hỗ trợ cho gia đình họ một số tiền là xong. Còn Ngô Song Kỳ thì hay rồi, nhân danh An Đằng đi thi đấu, tận hưởng hào quang đã cướp của cô. Có lẽ trong lúc cô ta bàn bạc kế hoạch đã từng muốn lôi kéo Uyển Nghi dính vào, nhưng Uyển Nghi lại nhút nhát không dám tham dự, cho nên mới nói điều này với Khiết.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Giấy tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Giấy, truyện Người Giấy , đọc truyện Người Giấy full , Người Giấy full , Người Giấy chương mới