TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sinh nhật lần thứ 16 đến thật lặng lẽ.
Sách nói rằng tuổi 16 là tuổi hoa rực rỡ nhất, nhưng 16 tuổi, vì kỳ thi tuyển sinh đại học không còn xa nữa mà thứ gọi là đóa hoa của cuộc đời ấy chỉ có thể nở trong cô độc và yếu ớt, khiến người ta không dám chạm vào.
Đối với tôi, sinh nhật tuổi 16 chẳng có gì đáng nói: Không có bánh gato mẹ tặng, không có nụ cười chúc phúc của ba.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một bát mì canh suông của bà ngoại —— Bà ngoại luôn nói bánh sinh nhật là thú vui của người nước ngoài, còn người Trung Quốc phải ăn mì mới có thể trường thọ.
Dần dần, tôi nghe mãi quen nên không tranh cãi nữa.
Đương nhiên tôi cũng chẳng có ước nguyện đặc biệt nào.
5 rưỡi chiều, cuối cùng tiếng chuông tan học cũng phá thủng bầu không khí tù đọng.
Âm cuối kéo dài vang vọng giữa muôn ngàn tiếng gọi.
Phòng học lập tức trở nên ồn ào và huyên náo.
Tôi thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, Trương Dịch thì đang lề mề thu dọn đồ đạc.
Chẳng mấy chốc trong lớp chỉ còn mỗi học sinh hôm nay trực nhật.
Nhưng khi tôi chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi, một bàn tay nhanh chóng luồn vào ngăn bàn tôi.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Trương Dịch đứng một bên, ngại ngùng cười.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cậu ấy nói.
Nụ cười chân thành tràn ngập trên khuôn mặt cậu, ngây thơ như một đứa trẻ.
Tôi giật mình.
Niềm vui tựa bọt biển trong vắt giữa tầng xanh lam dần dần lan ra và lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Chúng dâng lên từng tầng từng lớp, từ dưới lên trên, vây quanh tôi thật chặt.
Khi trái tim được bao bọc bởi lớp bọt biển nhẹ nhàng xinh đẹp nhường ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hạnh phúc, như có một nhát búa nhỏ đập nhẹ vào tim, phát ra tiếng “thình thịch” trong không gian tĩnh mịch.
Đây là lời chúc duy nhất mà tôi nhận được trong lớp học nhỏ này vào ngày sinh nhật thứ 16 của mình!
Có lẽ nên thấy chua chát, nhưng vì thứ gọi là “duy nhất” mà nó càng trở nên trân quý hơn!
“Sinh nhật vui vẻ nhé.” Cậu ấy nhắc lại, sau đó chỉ vào ngăn bàn của tôi, mỉm cười: “Quà sinh nhật.”
Nói xong, cậu ấy đeo cặp sách rồi ra khỏi lớp.Tôi quay đầu trông ra cửa, bọn Từ Sướng đang đứng trong góc cầu thang nhìn xung quanh, thấy Trương Dịch ra ngoài, bọn họ lớn tiếng trách cậu rề rà.
Tôi cúi đầu nhìn ngăn bàn của mình.
Có lẽ vẫn còn một chút do dự và chần chừ cùng với chút tự ti và khó thể tin được —— trái tim tôi phồng lên và thít chặt lại chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Tôi vươn tay vào ngăn bàn, chạm đến một vật gì đó cứng cứng.
Tôi cẩn thận lấy nó ra, khoảnh khắc nó hiện ra trong không khí, tôi như nín thở —— Đó là một ngôi nhà nhỏ bằng pha lê trong suốt!
Cửa lớn, cửa sổ, ống khói, cái nào cũng đáng yêu và đang sáng lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang!
Trái tim tôi như bong bóng sắp nổ, đang căng phồng lên vì hạnh phúc!
Tối hôm đó, tôi đặt căn nhà pha lê này trên bàn học của mình rồi vẽ lại hình dáng của nó vào trong nhật ký.
Dưới ánh sáng đèn bàn, trông nó thật rực rỡ, yên bình và tốt đẹp.
Lúc tôi đang vẽ, bà ngoại đi vào.
Bạn đang đọc bộ truyện Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi, truyện Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi , đọc truyện Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi full , Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi full , Người Ở Bên Tay Trái Của Tôi chương mới