" Con không nên cố ý trêu chọc Lê Bá Sâm, biết rõ lửa gần rơm sẽ cháy nhưng con vẫn cố trêu chọc... ahuhu... "
Càng nói càng cảm thấy tại bản thân mình không biết xấu hổ rụt rè nên mới như vậy.
Lê Bá Sâm thấy Tư Noãn Noãn khóc, anh nhíu mày chặt lại vội vàng ôm cô vào lòng.
" Nín nín... không phải lỗi tại em. Đừng khóc... đừng khóc... "
" Huhu tại em... tại em mà anh mới mất kiềm chế... ahuhu... " Tư Noãn Noãn ở trong lòng ngực của Lê Bá Sâm nức nở không thôi.
Lưu Hà Mi nhìn con trai bà và con dâu bà một lúc khẽ nói.
" Noãn Noãn, con chuẩn bị đi một lát về với mẹ. "
" Còn Bá Sâm, chân ổn rồi? Một lát để bác sĩ kiểm tra nhé! "
Lâm Bá Sâm im lặng, mày anh nhíu chặt hơn cúi đầu nhìn Tư Noãn Noãn.
Anh biết, anh phải ở bệnh viện ít nhất một tuần nữa, không lẽ trong một tuần anh đều không thể gặp cô vào buổi tối? Không thể như vậy được! Chuyện mất kiềm chế hôm này sẽ không xảy ra lần hai, và anh không hề muốn cô xảy ra chuyện gì...
Lê Bá Sâm ôm chặt lấy Tư Noãn Noãn hơn trầm giọng nói.
" Không thể được. "
Lưu Hà Mi nhíu chặt mày hỏi.
" Con nói gì? "
" Tôi nói là tôi không muốn Noãn Noãn rời khỏi tôi. "
" Bá Sâm... Noãn Noãn đang mang thai, con cũng là người biết điều đó! Và hai con khi gần nhau lại có thể như vậy thì làm sao mẹ yên tâm? "
" Sẽ không có lần hai. " Lê Bá Sâm lạnh lùng nói, anh vỗ nhẹ lưng Tư Noãn Noãn như thể trấn an cô.
Tư Noãn Noãn hít hít mũi trong lòng Lê Bá Sâm.
Cô cũng không muốn lúc ngủ không có anh bên cạnh đâu, chuyện hôm nay sẽ không có lần thứ hai đâu mà.
Lưu Hà Mi tức giận đến nổi không thể nói nên lời, bà hít một hơi sâu nhìn về Tư Noãn Noãn.
Tư Noãn Noãn từ từ lú đầu ra nhìn Lưu Hà Mi nhẹ giọng nói.
" Mẹ... "
" Con có về hay không? " Lưu Hà Mi cố trấn định để giọng nói không gay gắt.