Không biết núi Đông Cực bắt đầu từ đâu, có một vị tu sĩ đã từng lần theo hướng núi tìm hiểu, sau đó phát hiện hai bên dãy núi là biển mây mênh
mông. Cũng có người muốn băng qua núi Đông Cực để xem thử lãnh địa trong truyền thuyết, nhưng hầu hết đều không vượt qua được, còn một số ít
người qua được thì một đi không trở lại. Núi Đông Cực là cấm địa
của tu sĩ, ngay cả cường giả Nguyên Anh muốn đi đến núi Đông Cực cũng
phải cân nhắc kỹ lưỡng. Theo lời những tu sĩ từng đi về kể lại, lúc lên
núi Đông Cực thì linh lực sẽ biến mất nhanh chóng. Trừ phi là cường giả
Xuất Khiếu mới có thể chống lại, nhưng Tu Chân Giới hiện tại đã không
còn được như xưa. Hiện tại, Tu Chân Giới chỉ có sáu tu sĩ Xuất Khiếu,
nếu như Ngôn Bất Hối thành công thì sẽ là bảy người. Bảy người ở Tu Chân Giới làm đại lão* chẳng phải tốt hơn sao? Việc gì phải đến núi Đông Cực tìm đường chết? Lại nói đến chưởng môn Ôn Quỳnh của Định Khôn Tông, một trong ngũ đại tông
môn, đã từng vượt qua núi Đông Cực, nhưng sau khi Ôn Quỳnh trở về đã
ngậm miệng không tiết lộ một lời về phong cảnh bên kia núi. Dù sao thì
từ đó đến nay, không có nhân tu nào liều chết cố gắng vượt qua núi Đông
Cực nữa. Tuy nhiên, có rất nhiều tu sĩ đến núi Đông Cực không vì
lý do gì khác mà bởi vì núi Đông Cực vừa cao vừa lớn, trên núi có nhiều
linh thảo. Chỉ cần không vượt qua khỏi sườn núi, nhiều người có thể tìm
được linh thảo để đổi lấy bảo vật. Khi Đỗ Hành đến núi Đông Cực,
trời đã chập tối. Thời gian ban ngày trong mùa đông vốn ngắn ngủi, nên
Đỗ Hành phải tranh thủ tìm một nơi trú chân trước khi mặt trời lặn, nếu
không sẽ gặp rắc rối. Nếu không tìm được nơi thích hợp để dừng
chân cũng không sao, Vân Trung Hạc đã cho cậu một động phủ đơn sơ phiên
bản Tu Chân Giới. Nói là động phủ, nhưng thực ra không có động cũng
không có phủ, chỉ có một căn nhà gỗ nhỏ, bên ngoài dán phù chú là có thể qua đêm. Lúc trước vào buổi tối không tìm được chỗ ở, cậu phải dựa vào
căn nhà gỗ này để nghỉ ngơi. Đỗ Hành tìm một chỗ bằng phẳng giữa
rừng cây, sau khi giẫm phẳng lớp tuyết rộng hơn mười mét vuông, cậu lấy
động phủ ra. Động phủ này được đặt trong một miếng ngọc thạch, bình
thường trông giống như một món trang sức, nhưng trong lúc nguy cấp nó có thể cứu mạng. Nhà trúc không chịu được cái lạnh khắc nghiệt bên
ngoài nhưng có thể chắn gió rét. Cách đây vài hôm, Đỗ Hành còn dựng một
cái bếp lò đơn giản trong nhà trúc.
Trời đông rét mướt như thế
này, bên trong bếp lò còn có than nóng đang bốc lên từng đốm lửa nhỏ.
Chỉ cần dựa gần bếp lò, quấn vài bộ y phục là có thể sống sót rồi. Hôm nay đã đến núi Đông Cực, Đỗ Hành có lẽ phải dựa vào động phủ này để che mưa tránh gió trong một thời gian dài. Đợi đến mùa xuân ấm áp, cậu sẽ
tìm cơ hội để sửa lại căn nhà trúc nhỏ của mình. Trong tâm trạng thoải
mái, Đỗ Hành hầm một nồi canh gà. Túi trữ vật quả là một món đồ xịn xò,
lúc bỏ Phạn Thiên Kê vào như thế nào thì lấy ra vẫn y như cũ. Phạn Thiên Kê cũng xịn nữa, thân thì to thịt lại nhiều, hầm canh hay đem kho đều
rất ngon. Có điều vẫn có một thiếu sót, đó là gia vị không đủ,
nếu đầy đủ gia vị thì món canh trong nồi của Đỗ Hành sẽ càng ngon hơn.
Cậu còn đặc biệt nấu một nồi cơm linh mễ*, hôm nay phải tự khao bản thân một bữa ra trò. Xung quanh đã dán sẵn phù triện, Đỗ Hành xới cơm xong chuẩn bị ăn, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hú của một
con dã thú. Cậu chưa từng nghe thấy một tiếng hú nào trầm như vậy, nó
phát ra từ bốn phương tám hướng, khiến cậu sợ đến dựng cả tóc gáy. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi bất an, cậu nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ
của nhà trúc. Vừa nhìn thì bắp chân Đỗ Hành liền run rẩy, cậu
không thấy hết được cả đám dã thú, chỉ thấy vài đôi mắt đỏ như máu, mỗi
đôi đều muốn to hơn cái bát của hắn. Cậu so sánh kích thước của đám dã
thú rồi hít một hơi lạnh. Đây là loại dã thù gì chứ? Cao hơn cả nhà trúc nữa? Nhà trúc của cậu mỏng manh như vậy, liệu có thể chịu được một cái
tát của chúng không? Đỗ Hành vội vàng đóng cửa sổ lại, cậu không
dám nhìn tiếp. Cậu nghĩ hành trình đến dị giới của cậu chắc là dừng ở
đây rồi. Đỗ Hành buồn bã nhìn bếp lò của mình, cậu cứ gặp vận xui kiểu
gì ấy, mỗi lần muốn ăn đồ ngon thì sẽ hấp dẫn mấy thứ kỳ quái đến! Đỗ Hành hạ quyết tâm, cho dù chết cũng phải làm ma no! Cậu cầm đũa chuẩn
bị ăn, ngay khi vừa định cho miếng thịt vào miệng thì có tiếng gầm gừ
kinh thiên động địa từ bên ngoài vọng vào, âm thanh đó như chó hoang bị
giẫm phải đuôi, thê lương không gì bằng. Tay cậu run rẩy làm miếng thịt
trên đũa rơi xuống đất cái bẹp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!