“Nói cái gì đó? Ta năm đó mới bao nhiêu tuổi? Khi đó ta mới 20 được không? Chẳng lẽ không thể phát triển thêm?”. Nhan Tử Huyên căm tức nói.
“Ta năm đó cũng không có thấy được, làm sao biết”. Dương Phong bĩu môi lẩm bẩm nói.
“Ngươi nói gì?”.
“Không có”.
Nói đùa, hắn làm sao dám nói thật ra.
“Ha ha, Nguyên Linh cảnh thính giác nhưng rất nhạy bén, ngươi nói gì ta nghe rất rõ ràng”. Nhan Tử Huyên ánh mắt hiện lên sát khí nói.
“Không có, là ngươi nghe nhầm”. Dương Phong lắc đầu phủ nhận.
“Phải không? Nghe nói Dương thiếu gia là thiên tài, từ nhỏ liền đã bắt đầu luyện võ. Ta cũng rất lâu chưa từng cùng người khác rèn luyện, nếu không Dương thiếu bồi ta tập luyện một chút?”. Nhan Tử Huyên cười lạnh nói.
“Không, ta thân thể yếu đuối, từ nhỏ liền đã lắm tật nhiều bệnh, không cách nào luyện võ”.
“Như vậy càng phải rèn luyện nâng cao sức khỏe, nếu không sao có thể trở thành nguyên sư?”.
“Không muốn… cứu mạng!!!”.
…
“Phong ca, ngươi đây là…”. Phong Thiên nhìn Dương Phong tinh thần uể oải, lại thêm quần áo trên người giống như vừa mới trải qua một đợt… đánh đập, nhìn qua vô cùng thảm hại.
Đây là thế nào? Chẳng lẽ Phong ca đắc tội Nhan nguyên giáo?!
“Đừng nói nữa”. Dương Phong buồn bực đáp.
Hắn hiện tại khóc không ra nước mắt.
Ai lại biết được nguyên giáo của mình, lại là hậu bối của cha hắn đâu. Hơn nữa nàng tới đây dạy học, cũng là vì cha hắn cử tới.
— QUẢNG CÁO —
Event
Trời ạ!
Tương lai không cách nào sống.
Rõ ràng ngoại hình xinh đẹp như vậy, nhưng sao lại bạo lực như thế đâu? Hắn cũng không nói cái gì, nàng lại đem hắn ra đánh đập, dùng từ hoa mỹ là “rèn luyện”.
Hắn hiện tại thật muốn trốn.
“Phong ca, Nhan nguyên giáo… ngươi là chiếm tiện nghi của nàng? Nếu không sao lại thành bộ dáng này?”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!