Ngô Tôn sau khi biết được đáp án, ông liền rơi vào chết lặng.
Dương Tuyết cho người mang ông ta đi, chuyện về sau thế nào sẽ không có người quan tâm, bởi vì Ngô gia bất kể là có bị diệt, hay là chịu cúi đầu hay không thì hiện tại Thiên Nam quận cũng chỉ có một người làm chủ.
…
“Thiếu gia, người đã cứu ra”. Dương Tuyết cúi người nói.
“Cứu được?”. Dương Phong kinh ngạc hỏi.
“Thiếu gia là không tin tưởng năng lực của ta sao?”. Dương Tuyết chớp chớp mắt nói.
“Ha ha, Tuyết tỷ, không phải ta không tin ngươi, ta là tin tưởng mẹ ta. Nếu ta đoán không lầm, sau khi điều tra tới 18 đời của nhà nữ nhân kia, mẹ ta mới không có ý định động tới nàng, ta nói đúng không?”. Dương Phong cười nhạt nói.
“Thiếu gia, phu nhân là vì tốt cho ngươi”.
“Ta biết, ta chính là nói một chút mà thôi. Nếu ta thật muốn tìm nữ nhân, cũng sẽ không tìm người như thế. Mẹ ta là quá nhạy cảm, điểm này ta làm sao không biết chứ”. Dương Phong cười nói.
“Thiếu gia còn gì dặn dò sao?”.
“Ta thật đúng là có chuyện muốn nhờ. Nhưng ngươi phải giúp ta che giấu, ngươi làm được chứ?”. Dương Phong nghiêm túc nhìn Dương Tuyết hỏi.
“Thiếu gia, nếu như là giúp ngươi giết người, ta tuyệt đối không nháy mắt một cái. Nhưng nếu thiếu gia để ta che giấu, ta sợ là làm không được”. Dương Tuyết đáp.
“Đừng nha thiếu gia, ngươi cứ nói ra, nói không chừng ta giúp được”.
“Ta sợ mẹ ta đem cả cái học viện lật lên”.
“Thiếu gia, ngươi sẽ không phải muốn điều tra nữ nhân nào nữa đó chứ?”.
— QUẢNG CÁO —
Event
“… Đúng vậy, một người rất đặc biệt”. Dương Phong do dự trong giây lát rồi đáp.
“Thiếu gia, phu nhân…”. Dương Tuyết cảm thấy có chút không ổn, chẳng lẽ thiếu gia thật vừa mắt nữ nhân nào sao? Phu nhân mà biết sợ rằng sẽ nổi trận lôi đình.
“Yên nào. Ta chỉ muốn biết nàng là ai mà thôi, ngươi nói với mẹ ta như vậy là được. Sẽ không có chuyện gì”. Dương Phong nói.
“Vâng, thiếu gia”.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!