TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 24: 3: Quyển 4 - Chương 21


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dịch: Duẩn Duẩn

Thế nhưng sau khi bước vào, cả nhóm còn thấy khó chịu hơn cả lúc chưa vào. Trong mắt bọn họ, Nguyễn Đông Đình luôn là người cương nghị, kiên cường, giỏi mưu lược, vậy mà đêm nay nằm trên giường bệnh này, tuy trông anh vẫn còn mạnh mẽ, quyết phạt, thạo kế bày mưu, nhưng gương mặt cùng cặp môi kia lại hoàn toàn trắng bệch, không một chút huyết sắc.

Tuấn tử không kìm được bật khóc: "Anh Cả...". Truyện Lịch Sử

Ngặt nỗi, người được khóc mướn không cảm kích chút nào: "Khóc cái gì, anh cậu chết rồi à?" Giọng điệu lạnh lùng trước sau như một, vừa nói, ánh mắt anh vừa đảo qua Tuấn tử, yên vị trên người Ân Tĩnh ở phía sau: "Trễ quá rồi, mọi người về trước đi."

"Nhưng chúng em vừa mới vào..." Sơ Vân và Tuấn tử cùng đồng thanh gào lên.

Song, anh chỉ hờ hững bảo: "Ân Tĩnh ở lại là được rồi."

Anh vừa nói, mọi người lại nhớ đến tình cảnh trước đó. Tú Ngọc đợi anh được chuyển vào khu nội trú, dặn dò đôi ba câu rồi mới đưa hai chị em ra về. Thoáng chốc, phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại mình cô và anh.

Ân Tĩnh nghe lời ở lại, chẳng qua cảnh tượng ở nhà họ Nguyễn vẫn còn rành rành trước mắt cô - Rõ ràng là chuyện không làm được, tại sao còn cố gieo hy vọng - lời nói ấy vẫn còn chập chờn trong tim của mỗi người, thế nên dù ở lại nơi này, cô cũng chẳng mấy nhiệt tình, chỉ lẳng lặng rót nước cho anh, rồi dửng dưng đưa qua: "Anh uống chút nước nóng đi."

Nhưng anh không nhận.

Người phụ nữ này mặt mũi nhợt nhạt mà trầm lặng, là kiểu trầm lặng bi ai còn hơn cả chết tâm. Nguyễn Đông Đình nhìn cô hồi lâu, mãi sau mới mở miệng: "Sở dĩ để em đi cùng A Sir là vì tôi biết, em sẽ sớm được ra ngoài."

Phải tội, Ân Tĩnh chẳng mảy may hứng thú với lời giải thích của anh. Thấy anh không muốn uống nước, cô bèn xoay người đặt ly nước lên bàn: "Anh nghỉ ngơi trước đi."

Nhưng cô vừa muốn đi lại bị anh kéo lại: "Được rồi, em đừng giận vào lúc này được không?" Giọng anh nghiêm túc: "Nghe tôi nói, khi nào về nhà, lập tức đi tìm thím Trương, bảo thím ấy đưa đồ mà tôi đã giao phó cho em. Trước khi đi tôi đã dặn thím ấy trông coi phòng em cho cẩn thận. Kẻ cố ý hãm hại em, tối nay có thể hắn sẽ đến lần nữa."

Bấy giờ, Ân Tĩnh mới phản ứng: "Ý anh là..."

"Đúng, không phải tôi không tin em, mà chuyện này chắc chắn có uẩn khúc."

Mang tai cô đột nhiên nóng bừng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh. Người kia liếc cô đầy kiêu ngạo. Không cần phải nói, cô cũng đọc được ý tứ trong mắt anh: "Trần Ân Tĩnh, em nói em có dốt không chứ?"

Mặt cô lập tức đỏ lựng: " Vậy, vậy bây giờ em..."

"Muốn ở đây ngủ trước một giấc hay về tìm thím Trương, tùy em."

Cô ngó cái giường kia, chỉ rộng chừng một mét, lại bị anh bá chiếm không còn một chỗ hở, cô mà leo lên đó nữa thì chẳng phải nằm chen vào lòng anh hay sao?

Ý nghĩ này khiến Ân Tĩnh càng thêm thẹn thùng.

"Nguyễn phu nhân, thời khắc mấu chốt thế này, em còn đứng đó liên tưởng mấy hình ảnh cấm nhìn đấy à?"

"Làm, làm gì có?" Cô xấu hổ vô cùng, vội vàng cầm chiếc túi nhỏ bên cạnh: "Vậy em về trước đây - tìm thím Trương!"

"Thím Trương giờ này không chừng ngủ mất rồi, chi bằng..."

Bạn đang đọc bộ truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh tại truyen35.shop

"Em có thể đánh thức thím ấy!" Như thể không dám nghe tiếp những lời anh nói, cô hấp tấp chặn lời.

Sau lưng vọng lại nụ cười trầm thấp của đàn ông, gần như là niềm vui hiếm có, buộc Ân Tĩnh phải tăng tốc bước chân.

Về đến nhà đã khoảng ba giờ sáng, tất cả mọi người đều đã ngủ, thế mà cô vừa bước lên lầu hai, thím Trương từ đâu liền nhô ra, thấp giọng nói với cô: "Mợ Cả, đây là danh sách mà Cậu Cả yêu cầu tôi lập ra." Bà ấy đi theo Ân Tĩnh vào phòng, lấy ra một tờ giấy, vừa dáo dác liếc cánh cửa, chắc chắn đã đóng chặt, mới xoay đầu lại nói: "Mợ Cả, lúc mọi người đến bệnh viện thăm Cậu Cả, tôi phát hiện Cô Hai lén lút đi vào phòng của mợ."

Ân Tĩnh chau mày - Nguyễn tiên sinh mới vừa nói, kẻ cố ý hãm hại cô, rất có thể tối nay sẽ lại đến phòng cô.

"Thím chắc chắn là Sơ Vân?"

"Vâng. Từ lúc Cậu Cả căn dặn, tôi vẫn luôn núp trong góc của tầng hai. Nghe nói có chuyện không hay xảy ra với cậu Cả, mọi người đều nháo nhào chạy mau đến bệnh viện, chỉ có Cô Hai - chờ phu nhân và Cậu út rời đi, liền đến phòng Mợ một chuyến, sau đó mới chạy tới bệnh viện."

Lòng bàn tay cô lạnh ngắt, chớp mắt liền nhớ lại lọ thuốc trong suốt rơi ra từ túi của Sơ Vân vài giờ trước - là quinine? Loại thuốc suýt nữa giết chết ba người nhà họ Vương? Rơi ra khỏi túi của Sơ Vân rồi lại trốn vào trong túi của cô? Thậm chí còn vọng tưởng ẩn náu trong cuộc đời cô?

Là Sơ Vân? Ân Tĩnh cơ hồ thức trắng đêm, những suy nghĩ luẩn quất trong đầu ép cô không cách nào ngủ được, cứ mở mắt trân trân, trăn qua trở lại. Sáng sớm ngày hôm sau, ngoài cửa phòng truyền đến một tiếng gọi trầm thấp: "Chị dâu, chị thức chưa?"

Là Nguyễn Sơ Vân.

Mở cửa ra, vẻ mặt thấp thỏm của Sơ Vân ập đến: "Anh em... thế nào rồi ạ?"

"Không sao, chắc là không còn gì nguy hiểm." Ân Tĩnh vuốt nhẹ tóc, thấy dưới mắt Sơ Vân có hai quầng đen, tựa hồ không ngủ ngon, khiến cô không khỏi nhớ lại lời của thím Trương hôm qua.

"Sơ Vân?"

"Vâng?"

"Lọ thuốc xuất hiện trong túi em chiều qua, ý chị là, lọ thuốc ấy rất giống với 'quinine', em..."

"Em đã giao nó cho Anh Cả rồi."

Ân Tĩnh ngẩn ra.

Nhưng trông Sơ Vân rất thành khẩn, không hề hoài nghi lời cô nói là có dụng ý khác: "A Sir vừa đi, em liền vội vàng đưa đồ cho Anh Cả ngay. Chị dâu," nói đến đây, vẻ mặt Sơ Vân lóe lên một tia ngại ngùng, nhất là lúc gọi hai chữ "chị dâu" kia, dường như vẫn chưa thích ứng được: "Mặc dù trước đây em đối xử với chị... không tốt lắm, nhưng lần này em vẫn cảm thấy chị vô tội."

Khóe miệng Ân Tĩnh hơi nhếch lên, cố gắng nở một nụ cười hoàn chỉnh. Nhưng không biết thế nào, cuối cùng vẫn không thể làm được.

Cô chỉ có thể dịu giọng nói: "Cảm ơn em."

"Không cần cảm ơn em, thật ra..." Con bé dừng lại, thở dài thật thấp: "Là do em cả."

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyễn Trần Ân Tĩnh, truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh , đọc truyện Nguyễn Trần Ân Tĩnh full , Nguyễn Trần Ân Tĩnh full , Nguyễn Trần Ân Tĩnh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top