"Cô ngốc, đây là lúc thảo luận chuyện Sơ Vân đấy à?"
"Nhưng mà..."
"Em có thể nói những lời tôi thích nghe."
***
CHƯƠNG 23
Mặt trời đã xuống núi.
Lòng bàn tay Ân Tĩnh đột nhiên lạnh như băng.
Sơ Vân không chịu đi, dù hành lý đã thu dọn xong hết, con bé vẫn dùng dằng ngồi lỳ ở phòng khách, dưới chân đặt một chiếc vali. Thím Trương đứng bên cạnh đang ra sức thuyết phục cùng khuyên giải: "Trước hết, Cô Hai nên ra ngoài lánh gió đi đã ạ. Chẳng phải Hà thiểu thư có ngỏ ý đến ở cùng với cô ấy vài ngày đấy ư? Đợi Cậu Cả bớt giận rồi hẵng về..."
Nguyễn Đông Đình nổi giận đùng đùng đã ra ngoài, sau khi đưa Hà Thu Sương đến khách sạn, anh cũng quay lại phòng làm việc.
Lúc Ân Tĩnh đón Tuấn tử từ trường về, thấy Sơ Vân vẫn còn ngồi ở đó, nom dáng vẻ con bé sốt ruột, đang suy hơn tính thiệt. Nghe thấy tiếng cửa mở, con bé liền xoay đầu, thấy Ân Tĩnh như thấy cọng rơm cứu mạng: "Chị dâu, chị giúp em với ạ! Lần này, chị nhất định phải giúp em..."
Thím Trương hãy còn đứng bên cạnh, trông có vẻ vẫn muốn thuyết phục con bé ra ngoài trước, đừng để Nguyễn Đông Đình nổi giận.
Ân Tĩnh thở dài: "Thím Trương nói đúng đấy, Sơ Vân à. Hãy ra ngoài ở một hai hôm, không phải em không biết tính của anh Cả em. Dù gì cũng phải đợi anh ấy bớt giận, chị mới có thể thương lượng với anh ấy." Ân Tĩnh suy nghĩ một hồi, lại cầm điện thoại lên: "Chị sẽ nhờ người của khách sạn sắp xếp cho em một phòng thoải mái, trước hết em cứ ở bên đó hai ngày, chờ tin của chị. Sơ Vân, em yên tâm, chị nhất định sẽ nói với anh em."
Những lời ấy giống như là an ủi Sơ Vân, nhưng cũng chỉ là một phần.
Con bé vẫn đứng trân trân đó, nom điệu bộ như một lời khó nói.
Ân Tĩnh chợt nhớ tới sự bất thường của nó mấy ngày trước: "Sao thế?"
"Chị dâu," con bé hít một hơi thật sâu, như thể bấm bụng hạ quyết tâm: "Chị dâu, nhín chút thời gian nói chuyện với em nhé."
Nào chỉ là nhín chút? Giống như có bí mật tày trời, con bé kéo tuột Ân Tĩnh lên lầu hai. Tuấn tử tò tò đi theo sau, bị con bé sẵng giọng quát lớn: "Đứng lại!"
Tuấn tử đứng đằng đó tủi thân, nghe thấy Sơ Vân dặn dò thím Trương: "Thím ở đây trông chừng nó!"
Vừa về đến phòng, con bé liền khóa chốt cửa lại: "Chị dâu, chẳng phải chiều nay chị hỏi em chuyện máy giám sát sao?"
Ân Tĩnh nheo mắt - Giờ phút này, cuối cùng cũng đã tới!
Vẻ mặt của Sơ Vân không thể nghiêm túc hơn được nữa, đôi môi đỏ mọng mím chặt, sau cùng thốt ra một cái tên: "Hà Thu Sương."
"Cái gì?" Ân Tĩnh hết sức kinh ngạc.
Nhưng trông Sơ Vân không giống như nói đùa: "Là chị Thu Sương lắp."
"Làm sao em biết?" Ân Tĩnh chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đập thật mạnh. Hà Thu Sương? Ngay tức khắc, cô liền liên tưởng đến bộ dạng thất vọng của Nguyễn tiên sinh. Là cô ấy sao? Nếu quả thật là cô ấy, vậy... Nguyễn tiên sinh sẽ mang tâm trạng thế nào?
Sơ Vân nghĩ là cô không tin: "Thật đấy ạ!"
"Chính mắt em nhìn thấy?"
"Không," cặp mắt con bé toát lên vẻ rét lạnh: "Không phải chính mắt em nhìn thấy."
"Vì cớ gì Bác Hà cũng lên tiếng bảo em giữ bí mật giúp chị ấy?"
Cả bác Hà cũng lên tiếng?
Đúng rồi, Ân Tĩnh nhớ ra rồi. Hình ảnh ở bệnh viện Hạ Môn hôm ấy đột ngột choán hết tâm trí cô: Cô bước đến cửa phòng bệnh, định bụng mở cửa vào thì nghe được giọng điệu vội vàng của một phụ nữ: "Bác Hà đừng nói thế, chị Thu Sương là bạn tốt của cháu, bảo vệ chị ấy là điều cháu nên làm..."
Bảo vệ?
Bảo vệ!
Hóa ra là vậy!
"Vậy sao trước đó bị "Báo X" hàm oan, em không chịu nói ra sự thật? Vì sợ liên lụy đến Hà Thu Sương?"
Cô hiểu rồi! Dường như đã hiểu ra tất cả!
Chả trách tồn tại vô vàn điểm khả nghi. Chả trách gánh tội danh nghiêm trọng. Chả trách Sơ Vân từ đầu chí cuối không hề lên tiếng!
"Khi đó," Sơ Vân cười thảm đạm: "Em thật sự mong chị ấy với anh em có thể ở bên nhau. Lúc du học ở Anh quốc, chị ấy giúp đỡ em rất nhiều." Suy nghĩ của con bé dần dần trôi về nhiều năm trước: "Lúc đó em thực sự nghĩ rằng chị ấy có thể làm chị dâu của em, làm chị em tốt cả đời của em." Nói đến đây, sắc mặt con bé đột ngột chuyển ngoắt, hệt như một cơn bão dữ dội khiến người ta không kịp đề phòng: "Chẳng ngờ hôm nay chị ấy lại sa đọa thế này! Em giúp đỡ, bảo vệ chị ấy hết lần này đến lần khác, thế mà chỉ vừa mới thấy em đứng về phía chị, chị ấy đã lật mặt, bán đứng em trước mặt anh Cả!"
Những giọt lệ nóng nhanh chóng tuôn rơi, là nỗi niềm của một cô gái khi bị phản bội trong tình bạn.
Hóa ra con bé luôn hy vọng ở cô ấy, trái tim ấm áp ngần ấy năm vẫn luôn chờ đợi ở nơi đó, con bé cũng hy vọng cô ấy ở nơi đó. Thế nhưng giờ quay đầu nhìn lại, bãi bể hóa nương dâu, tình xưa cũng đã cũ.
Ân Tĩnh không biết phải an ủi con bé thế nào, Sơ Vân vội vàng lau nước mắt: "Chuyện này chị cứ để trong lòng, trước hết đừng nói ra. Về phần ngộ độc thuốc quinine, chẳng phải hôm nay chị nói có người muốn đối phó với cả chị và em sao?" Ánh mắt con bé đột nhiên chuyển lạnh, lóe lên một tia hơi đáng sợ, làm nền cho ngũ quan tươi sáng, chẳng chút ăn nhập nào: "Em đã nghĩ suốt cả đêm, cuối cùng phát hiện ra một người rất đáng ngờ."
"Là ai?"
Sơ Vân không trả lời, chỉ nói: "Lát nữa em sẽ đến chỗ người đó một chuyến, còn chỗ anh Cả..."
"Chị sẽ cố gắng hết sức."
"Vâng!" Trong cặp mắt to của con bé rạng lên vẻ biết ơn sâu sắc. Không cần nhiều lời, trong lòng cũng sáng tỏ.
Bóng dáng gầy nhỏ có hơi cô đơn lui dần ra khỏi phòng, từ từ đi xuống phía cầu thang.
Chẳng hiểu sao, Ân Tĩnh đang đi phía sau lưng, đột nhiên thấy bất an trong lòng: "Sơ Vân..."
"Vâng?"
"Em..." Cô ngắt ngứ, rốt cuộc cô muốn nói gì chứ? Kỳ thật, ngay cả cô cũng chẳng biết, vì thế chỉ đành dặn một câu: "Không có gì, ở ngoài một mình phải cẩn thận."
"Vâng, em biết mà."
Một khi đã đồng ý với Sơ Vân, Ân Tĩnh nhất định sẽ làm được. Hai ngày đầu, Nguyễn tiên sinh vẫn còn khá tức giận, cô chỉ nhắc đến chuyện Sơ Vân phát hiện tờ biên lai mua quinine trong phòng của con bé, anh cũng thờ ơ như không: "Chuyện đó tôi sẽ tự tra rõ. Bị hãm hãi không đồng nghĩa với việc nó sẽ được tha thứ." Ân Tĩnh ngượng ngập, chán nản sờ mũi, cũng không tùy tiện mở lời nữa.
Mãi đến mấy hôm sau, Nguyễn tiên sinh khai trương thêm một khách sạn mới ở đại lục, tranh thủ lúc tâm trạng anh tốt, buổi tối lúc giúp anh hong tóc, Ân Tĩnh bèn dò xét mở miệng: "Anh đã bớt giận chưa?"
"Chưa."
"..."
"Sao nào?" Nguyễn tiên sinh ngước mắt, nhìn vẻ bất đắc dĩ của cô ở trong gương: "Định giúp tôi bớt giận?"
Ân Tĩnh tưởng đã có hy vọng, khẽ dừng động tác hong tóc lại: "Làm sao mới có thể bớt giận?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!