"Thế sau này em còn dám đuổi tôi ra thư phòng nữa không?"
"Em không dám."
"Thế chuyện đòi ra phòng khách ngủ, còn dám nhắc lại lần thứ hai nữa không?"
"Cũng không dám."
***
CHƯƠNG 29
Lần thứ ba!
Từ nhà bếp, hầm rượu, đến gian làm bánh ngọt... đây là lần thứ ba!
"Còn một chuyện em muốn nói với anh vào trưa nay: Dì Lý nói với em là lần cuối cùng Sơ Vân đi tìm dì là vào ngày mùng Bảy."
"Mùng Bảy?" Không ngoài dự liệu, cặp chân mày xấu tính của anh nhanh chóng cau tịt lại.
Mà những lời kế tiếp của Ân Tĩnh lại càng làm vẻ mặt anh thêm đượm phần trầm trọng: "Dì còn bảo, tối ấy lúc Sơ Vân rời khỏi nhà dì là tầm khoảng chín giờ, dì bảo, con bé muốn đi tìm 'Hà tiểu thư'."
"Hà tiểu thư?"
"Hà Thu Sương."
Nhất thời, Nguyễn Đông Đình nhớ lại sự hợp tác của Ân Tình và Marvy trong hầm rượu mới rồi. Cô đưa lên đưa xuống vài bận, kết quả Hà Thu Sương đã bị hạ gục trong vòng ba ly rượu, nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn.
"Em liên kết với Nhan tiểu thư để đối phó với Thu Sương là vì chuyện này?"
Ân Tĩnh trầm lặng.
Bởi thời khắc này im lặng là vàng.
Thân hình cao lớn đột nhiên xoay ngoắt lại, di chuyển ra phía cửa.
"Anh tính làm gì? Nguyễn tiên sinh, anh đừng bứt dây động rừng!"
Hiềm nỗi cô đã lầm. Tưởng rằng sau khi nghe xong những gì cô nói, anh sẽ lao đi chất vấn Hà Thu Sương, nào ngờ người này lại đột ngột đứng sững lại, quay đầu hỏi cô: "Ân Tĩnh, em vẫn thật sự cho rằng Thu Sương là người hại chết Sơ Vân ư?"
Cô hết mức sửng sốt.
"Có một điều xin em hãy suy nghĩ cho kỹ: nếu quả thật Thu sương là dạng tâm cơ như em nói, anh không nghĩ em sẽ có cơ hội tìm được chiếc điện thoại trong phòng cô ấy."
Thế nên anh vẫn bằng lòng tin tưởng cô ta, mặc cho sự việc đã đi đến nước này, mặc cho chứng cứ đã phơi bày trước mắt, anh vẫn sẵn sàng tin tưởng cô ta!
Ân Tĩnh cười giễu. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười khi cứ phô trần hết chứng cứ này đến chứng cứ khác trước mặt anh như vậy.
Hôm sau, Marvy mang kết quả điều tra của lọ thuốc kia về: "Cậu phải chuẩn bị tinh thần thật vững, Ân Tĩnh ạ, Dr.Green đã xác định được thành phần của lọ thuốc kia?"
Ân Tĩnh thấy cô nàng nghiêm túc như vậy, không khỏi hoài nghi: "Chẳng lẽ là quinine thật?"
"Không, không phải quinine, là cyclosporine."
"Cyclosporine?"
"Đây là thuốc ức chế phản ứng đào thải của cơ thể khi cấy ghép nội tạng." Vừa nói, Marvy vừa lấy một lọ thuốc màu trắng trong túi ra: "Chính là cái này. Vì để che giấu tai mắt của mọi người, Hà Thu Sương đã thay đổi chai thuốc. Rõ ràng trên lọ thuốc này viết chữ vitamin C, nhưng đến khi đưa cho Dr.Green kiểm tra, Dr.Green lại nói đây là thuốc ngăn ngừa việc đào thải khi cấy ghép nội tạng."
Ân Tĩnh sững sở. Thuốc ngăn ngừa việc đào thải khi cấy ghép nội tạng? Tại sao Hà Thu Sương lại uống loại thuốc này?
"Chẳng phải trước đây cậu bảo Hà Thu Sương mắc bệnh U-rê huyết cao không chữa khỏi, là vì vẫn chưa tìm được nguồn thận phù hợp sao?"
"Đúng vậy."
Âm sắc Marvy bình tĩnh đến lạ lùng: "Nhưng Ân Tĩnh à, nếu không tìm được nguồn thận thích hợp, không thay thận, cậu nghĩ tại sao cô ta lại hớp loại thuốc chống đào thải này?"
Tức thì, Ân Tĩnh nhũn cả chân. Câu này vừa dứt, cả người cô ngã xụi lơ xuống sô pha: "Ý cậu là..."
Marvy gật đầu: "Dr.Green nói, sở dĩ Hà Thu Sương dùng thuốc này, rất có thể là do cô ta đã tìm được nguồn thận thích hợp và thay thế nó. Vì loại thuốc này chỉ dùng để ngăn chặn việc đào thải các cơ quan nội tạng đã cấy ghép."
"Ý cậu là, Hà Thu Sương rất có khả năng đã phẫu thuật thành công?"
"Phải."
Một chữ khẳng định chắc nịch làm cô thấy cực kỳ ớn lạnh, như thể đang hãm mình dưới địa ngục sâu thẳm.
Từ lúc nhân viên khách sạn gọi điện nói "Bệnh U-rê huyết cao của Hà tiểu thư lại tái phát nên cảm thấy không khỏe"? Từ lúc cô ta lấy cớ bệnh cũ tái phát để thúc giục anh rời khỏi cô? Từ lúc Nguyễn tiên sinh nói với cô rằng "Thu Sương không tìm được nguồn thận thích hợp, tâm trạng không ổn định"?
Rốt cuộc là từ lúc nào?
Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, mà nay lại phát hiện người phụ nữ này dùng thuốc chống đào thải nội tạng!
Ân Tĩnh đột nhiên đứng bật dậy: "Cô ta dám chơi đùa cả nhà tớ!" Đôi mắt khiếp sợ ban đầu dần dà chuyển thành sự giận dữ hiếm có.
Marvy cứ đinh ninh cô sẽ đi tìm Nguyễn Đông Đình, bèn nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại: "Cậu tính làm gì? Đi tìm anh ta?"
"Không," giọng Ân Tĩnh bình tĩnh chưa từng có: "Trước hết đừng để anh ấy biết chuyện này."
"Vậy cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!