"Được, được lắm!" Hà Thu Sương cười một cách khó tin. Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn không dám tin rằng mình đã bị đối xử như vậy: "Vật đổi sao dời, quả là vật đổi sao dời! Trần Ân Tĩnh, nếu không phải năm đó ở Hạ Môn chính tôi 'thỉnh' cô đến hát Nanyin trước linh cữu của A Trần, nếu không phải tại tôi đặt mình vào vị trí của người khác mà suy nghĩ, nếu không phải cô được chọn gả cho anh ấy thì cô tưởng mình có ngày hôm nay ư?"
Vậy mà giờ đây ả đàn bà ăn cháo đá bát này lại sống chết không chịu cho cô ta gặp Nguyễn Đông Đình lấy một lần!
Ân Tĩnh vốn dĩ không muốn đôi co với Hà Thu Sương, nhưng nghe đối phương xỉa xói mình như vậy, bước chân toan đi vào trong liền dừng lại: "Hà tiểu thư, nếu không có năm đó, cô tuyệt đối sẽ không có cơ hội đứng ở đây ngày hôm nay để nói nhiều như vậy." Cô giương mắt, nghĩ đến mấy cái máy giám sát xuất hiện một cách không giải thích được trong nhà mình, cặp mắt lạnh lùng tương phản hẳn với sự cuồng loạn của Hà Thu Sương: "Sau những gì cô đã làm với tôi, với Sơ Vân và với nhà họ Nguyễn, cô nghĩ mình vẫn còn tư cách đứng ở chỗ này ư?"
"Tôi không làm! Tôi đã nói hàng trăm lần rồi, máy giám sát không phải tôi gắn, Sơ Vân cũng không phải tôi hại!" Cô ta chừng như sắp hóa điên: "Trần Ân Tĩnh, bây giờ tôi không muốn tranh cãi với cô những chuyện này. Cô nói mau, A Đông đi đâu, rốt cuộc A Đông đã đi đâu, cô nói mau cho tôi!"
"Tôi không biết!"
"Cô lừa tôi!" Tiếng hét giận dữ cùng những giọt nước mắt của cô ta đột nhiên cùng vỡ òa: "Tại sao cô lại không dám nói?"
Ân Tĩnh sửng sốt - không dám ư?
"Hay vì cô biết người mà A Đông thật sự cần lúc này là tôi? Điều mà anh ấy cần lúc này chính là lời giải thích của tôi? Thế nên cô mới nhất quyết không cho tôi gặp anh ấy?"
Ân Tĩnh quả thật muốn khen ngợi trí tưởng tượng phong phú của cô ta: "Hà tiểu thư, tôi thật sự không biết anh ấy đang ở đâu."
Hiềm nỗi Hà Thu Sương gạt hết tất cả ở ngoài tai, cô ta không tin một chữ nào. Đèn trong phòng mờ tối, đèn hành lang tự động bật sáng sau khi Ân Tĩnh cà thẻ phòng, hắt lên gương mặt lấm lem nước mắt của cô ta.
"Cô biết không? Khi A Đông nói muốn cưới cô, tôi là người đầu tiên tán thành. Cô biết vì sao không?"
Ân Tĩnh không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta.
"Thứ nhất là vì tôi tin anh ấy sẽ không yêu cô; thứ hai là vì tôi tin dù anh ấy có không yêu cô, thì cô vẫn sẽ chăm sóc cho anh ấy. Bởi khi ấy tôi nghĩ rằng mình sắp chết, mà cô có thể chăm sóc cho anh ấy, sau khi tôi chết rồi, cô sẽ chăm sóc cho anh ấy cả đời. Nhưng Ân Tĩnh à, tình huống hiện tại thay đổi rồi. Tôi không chết, tôi hết bệnh rồi, tôi còn rất yêu anh ấy, tình cảm của tôi với anh ấy không hề kém cô một chút nào!" Cô ta dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng rỡ và kiên định: "Thế nên vì anh ấy, cô có thể cho anh ấy cơ hội chọn lựa lại lần nữa không?"
Từng câu từng chữ, Ân Tĩnh đều nghe rất rõ ràng, song trên mặt lại không biểu lộ một tí cảm xúc nào.
Thu Sương sốt ruột nhìn Ân Tĩnh. Cô ta càng sốt ruột, Ân Tĩnh càng bĩnh tĩnh.
Hồi lâu sau, Ân Tĩnh mới mở lời, gằn từng từ một: "Cô biết gì không? Những lời cô nói rất hoang đường."
"Hoang đường ư?" Thu Sương bật cười: "Vậy chắc hẳn cô chưa từng nghe câu chuyện tu hú chiếm tổ rồi." Cô ta trừng mắt, nhìn Ân Tĩnh chòng chọc: "Chim tu hú được ơn đẻ trứng trong tổ của chim khách, vậy mà chỉ cần con của nó được ấp, nó sẵn sàng đẩy hết trứng của chim khách ra ngoài, mà cô Trần Ân Tĩnh, cô biết bây giờ cô đang làm gì không? Cô cố hết sức đẩy tôi ra khỏi A Đông, cô hao tổn tâm trí khiến bác gái oán hận tôi. Cô chính là con tu hú vong ân bội nghĩa ấy!"
Không còn gì để nói với nhau nữa, ánh mắt điên cuồng của Hà Thu Sương giờ đây đã trở nên rét buốt.
Cô ta liếc Ân Tĩnh lần nữa rồi bỗng dưng xoay người.
Lúc này lại nghe Ân Tĩnh nói: "Nếu cô thật sự là con chim khách vô tội kia, tại sao lại giấu diếm bệnh tình?"
Bóng lưng gầy gò của cô ta cứng đờ, trong cặp mắt lạnh như băng kia chợt lóe lên một cảm xúc... thống khổ?
Nhưng người phía sau không bao giờ biết được.
"Tại sao lại giấu diếm bệnh tình ư?" Giọng Hà Thu Sương vừa mỏng vừa yếu, lại như kèm theo vô vàn sự tự giễu: "Đôi khi tôi cũng muốn tự hỏi bản thân mình, đến cùng là đang suy nghĩ gì..."
Dứt lời, dáng người gầy gò xiêu vẹo rời đi trong cô độc.
Lần đầu tiên, Ân Tĩnh nhìn thấy sự cô đơn hiu quạnh toát ra từ một Hà Thu Sương cao ngạo và phách lối.
Mãi qua một tuần lễ, Nguyễn Đông Đình mới trở về, có điều sắc mặt anh nom cực kỳ khó coi. Anh vừa mở cửa vào phòng vừa cầm điện thoại phân phó: "Cho tôi số phòng bệnh..." Nói xong, chỉ vào thay đúng một bộ đồ rồi lại đi ra ngoài.
Ân Tĩnh thấy vẻ mặt ấy đã biết có chuyện gì xảy ra: "Sao thế ạ?"
"Thu Sương đang nằm viện."
"Nằm viện?"
Chẳng kịp để ý lời cô nói, anh đã nhanh chóng ra khỏi phòng, chốc lát bóng dáng đã mất tăm.
Lúc Nguyễn Đông Đình chạy đến bệnh viện, A Trung đang lo lắng chờ ở cửa: "Thưa Cậu, con mới thăm dò được tin tức. Hà tiểu thư được một chủ quán rượu trong Lan quế phường đưa tới, bảo là tiểu thư đã uống rượu ở đó mấy đêm rồi, không ngờ tối qua lại đột nhiên ngất xỉu." Nói đến đây, cậu ta vội liếc qua phòng bệnh, đoạn thấp giọng kể tiếp: "Bác sĩ nói là tiểu thư đã ngừng thuốc chống đào thải nội tạng quá lâu nên thận không thích ứng được nữa."
Đôi mày rậm của Nguyễn Đông Đình vốn đã chau lại, nghe vậy càng nhíu chặt hơn nữa. Xuyên qua cửa kính trong phòng bệnh, anh nhìn thấy một gương mặt gầy gò và tái nhợt.
Lúc anh đẩy cửa vào, thím Trương được sắp xếp để chăm sóc bệnh nhân liền "ôi chao" một tiếng, mừng rỡ quay đầu nói với Hà Thu Sương: "Tiểu thư, Cậu nhà đến thăm cô này!" Nói xong, liền thức thời lui ra ngoài.
Cô gái trên giường không vui vẻ như vậy, chỉ nhìn anh thật lâu, đôi mắt vô thần phải chớp nháy nhiều lần mới dám tin mình không hề nhìn lầm: "A Đông, thật sự là anh sao? Không phải em đang nằm mơ chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!