TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Trời tối hoàn toàn, Thái hậu, Hoàng đế cùng Nhược Ly sau khi cùng nhau dùng cơm chay liền ai nấy trở về phòng.
Đây là thánh địa Phật môn, cho dù là vợ chồng cũng không được ở chung phòng.
Quy tắc này khiến cho Nhược Ly thoải mái không ít.
Vừa xoay chiếc nhẫn ngọc bích trên tay, trong lòng liền tối sầm vài phần.
Nàng ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trong phòng trụ trì, lại nhìn trở lại thiền phòng, bản thân lạnh nhạt tiêu sái bước vào thiền phòng.Canh hai, không gian vô cùng yên tĩnh, màn đêm thăm thẳm, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng kêu ve sầu.Nhược Ly vẫn mở to mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng đau đớn thoáng qua.
Nếu nói không đau là xem nhẹ, nếu nói đau thì lại quá lời.
Trằn trọc quay đi quay lại mấy lần vẫn không thể đi vào giấc ngủ.“ Tiểu thư, Thanh Ngọc đi lấy một ít trà an thần bên chỗ cung nữ của Thái hậu.” Thanh Ngọc lo lắng vuốt nhẹ trước ngực Nhược Ly, một bên lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán Nhược Ly.
Mặc dù không biết tiểu thư đến tột cùng bị làm sao, nhưng nàng biết tiểu thư không phải Mộ Dung Nhược Ly thật sự, nếu không ba năm trước, lúc Mộ Dung Nhược Ly si ngốc tỉnh lại, cũng sẽ không làm oanh động cả Mộ Dung phủ.Nàng mơ hồ nhớ tới ngày hôm đó khi đang quét tuyết ngoài cửa, một lão hòa thượng đi qua, nhìn thấy tấm bảng Mộ Dung phủ hồi lâu, cuối cùng lại phun ra một câu: Phật tổ từ bi, ban cho chuyển kiếp luân hồi, thế nhưng ngươi lại rơi vào ma đạo.
Kể từ ngày đó, nàng liền hiểu được, chủ nhân của nàng đích thị không phải phàm nhân.Nhược Ly nhẹ nhàng lắc đầu, bắt lấy tay Thanh Ngọc: “Cơn đau này vô dược khả y, không cần hao tâm tốn sức, Thanh Ngọc đi nghỉ đi, nếu có chuyện xảy ra, ta vẫn cần ngươi bảo hộ.”“ Vâng, Thanh Ngọc chờ tiểu thư ngủ rồi sẽ quay về nghỉ ngơi.” Thanh Ngọc gật gật đầu, nhìn về phía cửa, cầm lấy cây ngọc phiến.
Bỗng nhiên, một trận gió mát lạnh bao phủ toàn thân, cơn đau tựa hồ cũng dần dần biến mất, nàng nhắm mắt lại dần dần chìm vào giấc ngủ.Canh ba, một tiếng mõ theo nhịp vang lên, trong lòng Nhược Ly lại bắt đầu cuộn đau, tựa như một cơn lại tiếp tục một cơn sóng trào.
Cơn đau kia như muốn kéo nàng vào mười tám tầng địa ngục, mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, đến cuối cùng cũng chỉ có thể cắn môi chịu đựng.Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại, nàng đứng dậy cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Nhược Ly, nghiêng tai nghe thấy âm thanh gõ mõ, trong lòng nàng liền sáng tỏ: “ Tiểu thư, để Thanh Ngọc đi giết lão hòa thượng kia.” Nói xong liền đứng dậy thủ kiếm, chuẩn bị ra ngoài.“ Quay lại” Nhược Ly mở mắt ra, gọi lại nàng: “ Ngọc nhi không phải đối thủ của hắn.”Trong mắt Nhược Ly hằn lên vài vệt đỏ, dần dần chuyển sang đỏ thẫm, giống như một yêu ma khát máu, không bao lâu tia đỏ thẫm tràn ngập toàn bộ đồng tử, lóe ra màu đỏ sát khí: “ Ngọc nhi, mau điểm thụy huyệt của ta.” Nhược Ly khó khăn khàn giọng nói.Thanh Ngọc chạy nhanh, tiến đến điểm vào hai đại huyệt sau cổ Nhược Ly.
Phút chốc, Nhược Ly ngã xuống trên giường như một con rối bị hỏng.
Nàng giống như đang ngủ say, nhưng thực chất một chút sinh khí cũng không có.Một đám sương mù quấn quanh Nhược Ly, sau đó tản ta dần dần nhìn thấy rõ ràng:Một con thuyền gỗ nhỏ phiêu đãng trôi giữa sông Hắc Thủy, nước sông âm u trôi nổi mấy đóa hoa đỏ hồng.
Từ trên không những bông tuyết trắng mơ hồ rơi xuống lả tả.
Bên kia bở, Nhược Ly một thân trường bào trắng phi thân cúi đầu cầm lấy một đóa hoa màu đỏ như lửa, là ‘dẫn hồn chi hoa’, trong miệng nhẹ nhàng ngâm nga: “ Tam Đồ hà, minh tuyết, mạn chu sa hoa.”( Sông Tam Đồ, tuyết u minh, hoa bỉ ngạn)(Sông Tam Đồ: trong truyền thuyết là dòng sông chứa đầy ma khí, nước sông được ngưng kết từ thi khí.Tuyết u minh: tuyết ở địa phủ Minh giới.Hoa Bỉ Ngạn: loài hoa tượng trưng cho cái chết.)Đây là con đường nàng đã đi qua trước khi xuyên không, nàng biết những bông hoa mọc hai bên bờ này là hoa ‘dẫn hồn người’, Phật tổ ban tên từng nói rằng: Mạn châu sa hoa, mỹ lệ, kiều quý, tiên diễm, rực rỡ nhưng lại lớn lên tại một nơi không cùng danh phận – địa ngục.
Ai có thể biết rằng, nó từng trắng tinh như tuyết, xinh đẹp hơn cả tuyết liên nở trong dao trì (hồ ngọc), nhận được sự yêu thích của tất cả tiên tử?Nhược Ly bước lên phía trước, dưới chân những viên đá hắc thạch tử phát ra âm thanh chi nha, sau đó nàng nhìn thấy một nam tử bạch y đang chuyên tâm ngắm nhìn biển hoa bên bờ đối diện.
Nàng đang nghĩ định lên tiếng kêu to, đã thấy nam tử ngắt một đóa hoa bỉ ngạn giấu trong tay áo, miệng nỉ non: “Nếu cả hai đã không muốn hội ngộ vậy thì chi bằng hãy quên đi.”Nhược Ly cảm thấy kì quái, gọi nam tử kia, nam tử hơi hơi quay đầu, sau đó liền bước tới bên chỗ Mạnh Bà, nhưng chỉ một khoảnh khắc, đóa hoa đang trong tay Nhược Ly liền rơi xuống giữa dòng sông u tối, anh ơi...Nhược Tinh...Một tiếng nguyền rủa bên hồ nước đục vang lên: “Hoa bên kia bờ, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn, có hoa mà chẳng có lá, lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp hoa lá bỏ nhau, đời đời kiếp kiếp cùng gốc mà chẳng thể gặp...”“ Không, không, không...” Nhược Ly tê tâm liệt phế kêu to, nhấc váy chạy về phía cầu Nại Hà.
Đột nhiên, một bạch y nam tử trên không trung bay xuống, ngăn lại nàng.
Nhược Ly đẩy hắn ra, nhưng không cách nào thoát khỏi vòng vây, nàng tức giận ngẩng đầu, trong mắt lập tức lộ vẻ kinh hãi: “Hoàng thượng?”Nhược Ly một thân ướt đẫm mồ hôi tỉnh dậy...Tinh mơ, sương sớm động lại trên từng đám lá xanh bên hồ.
Thanh Ngọc bưng chén bạch ngọc chuyên chú lấy từng giọt sương trên lá.
Bạn đang đọc bộ truyện Nguyệt Đình Hoa Lệ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyệt Đình Hoa Lệ, truyện Nguyệt Đình Hoa Lệ , đọc truyện Nguyệt Đình Hoa Lệ full , Nguyệt Đình Hoa Lệ full , Nguyệt Đình Hoa Lệ chương mới