TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
-
Lúc Giang Vong gọi điện thoại xong bước vào, Thịnh Ý đã điều chỉnh lại cảm xúc nhưng mí mắt đỏ hoe vẫn chưa hoàn toàn phai đi. Ánh mắt Giang Vọng dừng lại nơi khóe mắt cô một lúc.
Người đàn ông luôn tự tin, bình tĩnh xưa nay lại hiếm hoi lộ ra vẻ bối rối.
Anh giơ cổ tay nhìn đồng hồ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Thẩm Trí nói anh ta vừa vặn ở gần đây, muốn tối nay gặp mặt nói chuyện."
Thịnh Ý cúi đầu, lục tìm son môi và phấn nền trong túi, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói: "Tôi đi trang điểm lại."
Nhà vệ sinh ở ngoài sảnh, Giang Vọng nghiêng người nhường đường cho cô. Thịnh Ý đi ngang qua anh, Giang Vọng vô tình xoay điện thoại trong tay nhìn bóng lưng của cô suy tư.
Thẩm Trí trong suy nghĩ của Thịnh Ý có chút khác biệt. Khi Thịnh Ý nghe Lâm Chiêu Chiêu nhắc đến anh ta, cô còn tưởng anh ta sẽ là kiểu người như Tống Cảnh Minh - hay cười, cởi mở, tính cách phóng khoáng.
Nói chung, sẽ không quá nghiêm túc.
Ai ngờ sau khi gặp mặt, mới phát hiện ra anh ta là một người cực kỳ nho nhã.
Anh ta mặc vest màu xám khói, đeo kính gọng bạc, tóc chải gọn gàng, vẻ ngoài không quá nổi bật nhưng khí chất tổng thể rất dễ chịu.
Lâm Chiêu Chiêu thường ngày tính cách ồn ào náo nhiệt, Thịnh Ý không ngờ cô lại thích kiểu người như vậy. Vừa gặp mặt, cô không nhịn được liền nhắn tin cho cô ấy: "Mình gặp được người thương của cậu rồi."
Lâm Chiêu Chiêu nhanh chóng trả lời: "Đừng nói bậy!"
Rồi lại hỏi: "Cậu thấy thế nào?"
Thịnh Ý cảm thấy nhìn chằm chằm vào điện thoại là thiếu lịch sự, vì vậy sau khi gửi tin nhắn cho Lâm Chiêu Chiêu, cô cất điện thoại vào túi.
Có lẽ vì muốn bàn về hợp tác, Thẩm Trí không đến một mình. Vừa nhìn thấy Thịnh Ý, anh ta đã mỉm cười hiền hòa với cô: "Thường xuyên nghe thấy Lâm Chiêu Chiêu nhắc đến cô."
Cách anh gọi tên cô ấy khá thân mật khiến Thịnh Ý không khỏi liếc nhìn anh ta một lần. Cô đưa tay ra bắt tay anh, Thẩm Trí quay sang chào hỏi Giang Vọng.
Nhà hàng anh ta đặt cũng nằm bên bờ biển, là một quán ăn gia truyền địa phương.
Cách trang trí bên trong theo phong cách Trung Quốc. Khi bước vào, Thịnh Ý còn tưởng mình đang đi vào một triển lãm nghệ thuật nào đó.
Thực ra, trước đây Thẩm Trí và Tống Cảnh Minh đã thảo luận về việc hợp tác khá nhiều rồi, họ đến đây chỉ để xác nhận lại một lần nữa.
Trong những dịp như thế này, việc uống rượu là không thể tránh khỏi. Không biết Lâm Chiêu Chiêu đã dặn dò Thẩm Trí trước hay không mà họ không chuốc rượu Thịnh Ý, nhưng Thịnh Ý có thể né tránh, còn Giang Vọng thì lại không.
Từ khi ngồi xuống, anh vẫn chưa ăn gì. Thịnh Ý đoán anh có lẽ không dám ăn gì bên ngoài vì sợ nôn mửa nên chỉ ăn một chút khi ở nhà.
Mấy người đàn ông uống rượu rất hăng, bên kia có nhiều người, họ có thể thay phiên nhau uống nhưng bên "Không chơi game" lại chỉ có một mình Giang Vọng.
Thịnh Ý sợ anh không chịu được, khi người bên phía Thẩm Trí lại lần nữa nâng ly chúc rượu, cô đột nhiên rút ly rượu ra khỏi tay anh. Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cười nói: "Sao chỉ chúc rượu mỗi trưởng nhóm của chúng tôi thôi vậy, tôi cũng có thể uống mà."
Câu nói này của cô vô tình đã thu hút mọi sự chú ý về phía mình.
Giang Vọng nghiêng đầu nhìn cô.
Suốt quãng đường, Thịnh Ý không nói chuyện nhiều với anh. Mặc dù biết anh không cố ý nói những lời khiến cô khó xử và hơn nữa, cái gọi là khó xử cũng chỉ là cảm nhận đơn phương của riêng cô nhưng cô vẫn không thể kiểm soát bản thân, không để mình giận chó đánh mèo lên anh.
Cô cười rạng rỡ với tất cả mọi người nhưng lại lạnh lùng khi đối mặt với anh. Vậy mà rõ ràng không chịu nhìn anh nhưng lúc này lại đang đứng ra thay anh uống rượu.
Mặc dù đã tham gia không ít buổi tiệc khi còn học đại học, cũng cố gắng rèn luyện tửu lượng nhưng có lẽ vì không thích hương vị rượu nên đến nay tửu lượng của cô vẫn rất kém.
Chỉ mới uống một ngụm, má cô đã ửng hồng. Tuy nhiên, cũng chính khoảnh khắc chất lỏng cay nồng trào vào cổ họng, cô mới nhận ra mình đang dùng ly của Giang Vọng.
Vì vậy, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng lại càng đỏ hơn.
Sợ để lộ cảm xúc của mình, cô không dám quay đầu nhìn Giang Vọng. Vừa uống chưa hết ly, cô đã nghe tiếng thở dài khẽ khàng của người bên cạnh: "Sao có thể để em thay tôi uống rượu được?"
Thịnh Ý không biết mình có phải được men rượu khích lệ hay không, cô đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng vào anh, nói: "Tại sao không?"
Giang Vọng sững sờ, nhìn Thịnh Ý uống cạn ly rượu đó.
Đến nửa chừng, mọi người cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi một chút, Giang Vọng đứng dậy đi vệ sinh. Thấy anh đi lâu không về, Thịnh Ý cũng lấy cớ ra ngoài.
Có thể vì đây là mùa du lịch ế khách nên những điểm tham quan ít người qua lại này càng vắng vẻ hơn, cả tầng hai chỉ có một phòng riêng của họ có người.
Nhân viên phục vụ cũng không ở trên, tất cả đều đợi ở tầng một, Thịnh Ý đi đến khu vực hút thuốc bên cạnh nhà vệ sinh mới nhìn thấy Giang Vọng.
Anh dựa vào một bên, bóng hình ẩn hiện trong làn khói thuốc, sắc mặt lạnh nhạt không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe tiếng bước chân, anh quay đầu lại, Thịnh Ý đứng cách anh hai mét.
Anh nghiêng đầu, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.
Mặt Thịnh Ý nóng bừng, không rõ là do men rượu hay do nguyên nhân nào khác.
Bạn đang đọc bộ truyện Nguyệt Lạc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyệt Lạc, truyện Nguyệt Lạc , đọc truyện Nguyệt Lạc full , Nguyệt Lạc full , Nguyệt Lạc chương mới