TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nguyệt Lãng Phong Thanh

Chương 1: Không thể đụng đến


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
sau →

Khi còn trẻ, theo đuổi thần tượng không phải là chuyện xấu. Thần tượng tỏa sáng ở trên cao, cổ vũ đứa trẻ cố gắng mỗi ngày, luôn luôn đu theo thần tượng hướng về phía trước.

Theo đuổi thần tượng sau giờ làm việc là một chuyện khó khăn. Cuộc sống đã cố định, áp lực công việc và những chuyện vụn vặt mỗi ngày là thực tế, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể theo kịp bước chân thần tượng.

Nhưng mà chuyện theo đuổi thần tượng của Lục Phong Thanh đặc biệt hơn, cậu theo đuổi thần tượng là do yêu cầu công việc.

"Cậu còn muốn suy nghĩ đến khi nào?" Khương Tuệ buông điếu thuốc đang cháy trong kẽ ngón tay ra, tàn thuốc rơi rớt trên sàn xi măng, vệt lửa bắn ra tung tóe, sau đó bị mũi giày cao gót nhọn màu đỏ dập tắt, khiến trái tim Lục Phong Thanh căng thẳng.

Khương Tuệ là phu nhân chủ tịch tập đoàn truyền thông Nhạc Ngu, cũng là người kinh doanh trong giới giải trí, gần bốn mươi tuổi, da và dáng người được chăm sóc tốt, mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ tinh xảo hơn không ít nữ minh tinh.

Vào lúc này, ở dưới tầng hầm đỗ xe của khách sạn năm sao, sau lưng Khương Tuệ là chiếc xe Porsche màu đỏ, mà người dựa vào chiếc xe đó là Quý Tôn của công ty giải trí Nhạc Ngu, gần đây hắn nhanh chóng vươn lên thành tiểu thịt tươi lưu lượng hàng đầu, được nhiều loại tài nguyên cao cấp tranh giành.

Không ít người nói Khương Tuệ nâng Quý Tôn là do kỹ năng trên giường tốt, nhưng việc này cũng chỉ là tin đồn, không ai đưa ra được chứng cứ. Nhưng mà Khương Tuệ và Quý Tôn cùng nhau ra vào khách sạn, lần này đụng trúng Lục Phong Thanh còn bị cậu chụp trộm.

"Tôi xóa hết hình rồi." Lục Phong Thanh cúi đầu nhìn cái bóng dưới mặt đất, ngập ngừng hé miệng. Hai tay cậu nắm chặt dây đeo máy chụp hình, dường như muốn bảo vệ còn hơn cả tính mạng mình, các khớp xương đều đã trắng bệch.

"Xóa hết hình thì xong chuyện hả?" Khương Tuệ túm ống kính máy chụp hình, kéo về phía trước, Lục Phong Thanh không kịp chuẩn bị, nhích về phía trước một bước nhỏ, nhưng tay cậu vẫn sống chết nắm máy chụp hình.

"Chị Tuệ, xin chị..." Lục Phong Thanh cầu xin nhìn người phụ nữ thấp hơn cậu phía trước, "Xin chị đừng đập máy chụp hình của tôi."

Khương Tuệ trong vòng giải trí nổi tiếng là nóng tính, nàng từng vì khi đi ra ngoài thấy đám chó săn, đập máy hình của tên chó săn nát bét tại chỗ. Đối với Lục Phong Thanh mà nói, có thể đánh cậu, mắng cậu, nhưng ngàn vạn lần không thể đập bát cơm của cậu. Không chỉ là do cái này là đồ của công ty, đập bể bị trừ mất hai tháng lương, mà cũng do cậu thật sự thích chụp hình, không thể nhìn máy hình bị đập bể.

"Xin tôi?" Khương Tuệ cười khẽ, nét mặt châm chọc, "Cậu lấy cái gì để xin tôi?"

Lục Phong Thanh mím chặt môi không trả lời, cậu thật sự không có gì để yêu cầu Khương Tuệ, cho dù đó chỉ là một yêu cầu nhỏ.

Nhưng mà lúc này, Khương Tuệ đột nhiên buông tay ra khỏi ống kính, dùng ngón trỏ nâng cầm Lục Phong Thanh lên. Lục Phong Thanh bị bắt phải đối mặt với Khương Tuệ, trong tầm mắt, cậu thấy Quý Tôn đứng bên cạnh xem trò vui nhíu mày, dường như đã đoán được chuyện kế tiếp.

"Cậu vừa nói, công việc của cậu ở tạp chí Nguyệt Thượng, không phải để hù dọa tôi nhỉ?" Không biết tại sao, giọng nói của Khương Tuệ dịu dàng hơn nhiều, giọng nói nhẹ nhàng, giống khi nói chuyện tán tỉnh với Quý Tôn, nàng cũng lẳng lơ, uyển chuyển nói chuyện như vậy.

Bạn đang đọc bộ truyện Nguyệt Lãng Phong Thanh tại truyen35.shop

Lục Phong Thanh không biết Khương Tuệ đang có ý gì, đành phải căng thẳng, cứng đờ gật đầu.

Tạp chí Nguyệt Thượng là tòa soạn báo lớn thứ nhất thứ hai trong nước, có các bộ phận như thời trang, làm đẹp, cuộc sống, có không ít biên tập viên theo nghề hi vọng được vào Nguyệt Thượng làm việc. Tuy bộ phận làm việc của Lục Phong Thanh có lượng tiêu thụ tốt nhất Nguyệt Thượng, nhưng cũng là bộ phận ít được thích nhất - bộ phận giải trí. Nói dễ nghe thì cậu là biên tập của "Nguyệt Thượng - bộ phận giải trí", còn nói khó nghe thì là một tên chó săn.

Nếu là lúc vừa mới tốt nghiệp, Lục Phong Thanh có thể thuyết phục mình, đây là một công việc nghiêm chỉnh, không phải như mọi người nghĩ. Nhưng trải qua hai năm, cậu có thể hoàn toàn thừa nhận sự thật, cho dù là bộ phận đứng đầu, nhưng chó săn vẫn là chó săn, đều làm cho người ta chán ghét công việc này.

"Đưa hình cho tôi xem thử." Khương Tuệ rút ngón tay nâng cầm Lục Phong Thanh lại, khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía máy ảnh của Lục Phong Thanh.

Nàng không có tính tấn công như khi nãy, thái độ ôn hòa làm giảm sự khẩn trương của Lục Phong Thanh. Nghĩ rằng dây an toàn của máy ảnh vẫn đang đeo trên cổ, Lục Phong Thanh chậm rãi đưa máy ảnh ra, xác nhận lần nữa: "Tôi thực sự đã xóa hết hình rồi."

Cậu vốn chỉ chụp một tấm, vì lúc chuẩn bị chụp tấm thứ hai, Quý Tôn đã nhanh chóng đến bắt cậu.

Khương Tuệ nhận lấy máy chụp ảnh nhấn để xem hình, sau đó nhìn vào màn hình chế nhạo: "Đây là cái gì?"

Trong hình là một con mèo con màu xám trắng, co ro ẩn nấp trong bụi cỏ cảnh giác nhìn vào máy ảnh. Lục Phong Thanh gặp được con mèo con này ở cửa sau quán rượu, cho nên mới đi theo nó tới hầm gửi xe, đúng lúc đụng trúng Khương Tuệ và Quý Tôn sau khi vụng trộm.

Chó săn lợi hại có bản lĩnh cao cường, không chỉ có thể lấy lịch làm việc nghệ sĩ, còn ẩn nấp theo dõi, giống như đặc vụ vậy. Nhưng Lục Phong Thanh không phải là một tên chó săn lợi hại, nếu như không nhờ con mèo nhỏ này, cậu cũng không thể gặp phải tin tức lớn như vậy.

Nói là được ông trời chiếu cố cũng không sai, nhưng cái này thì được ích lợi gì? Tính chuyên nghiệp kém khiến cậu quên mất phải ẩn nấp, cứ như vậy quang minh chính đại giơ máy chụp hình lên chụp Khương Tuệ và Quý Tôn, cũng là do đặc thù công việc nên hai người nhạy cảm với máy ảnh, gần như trong nháy mắt đó, hai người đồng thời phát hiện Lục Phong Thanh sau ánh đèn flash.

Khương Tuệ vẫn tiếp tục xem hình cũ, Quý Tôn cũng tò mò sáp lại. Hết hình của mèo con, là bà cụ tình nguyện hướng dẫn người qua đường, vòi phun nước bắn tung tóe trúng người đi đường và cây ngô đồng bị gió thổi.

Khóe miệng Khương Tuệ giương lên nụ cười nghiền ngẫm, giống như đang xem một bộ kịch hài câm vậy. Lục Phong Thanh có chút thấp thỏm, cậu thừa nhận cậu không phải là một tên chó săn đạt tiêu chuẩn, nhưng dù sao cái này cũng là công việc của cậu. Cậu phát triển sở thích của mình ngoài công việc, nói trắng ra là, không đủ chuyên tâm, đang làm qua loa.

Cấp trên trực tiếp của cậu không ít lần vì những tấm hình này mà mắng cậu, cho cậu bỏ những thứ vô dụng này. Nhưng mà nếu như không phải là do công việc này vẫn có thể thường xuyên trộm chạy ra ngoài làm việc mình muốn, Lục Phong Thanh chắc chắn không có lí do để tiếp tục kiên trì.

"Rốt cuộc cậu có phải chó săn không?" Quý Tôn buồn cười nói, "Chó săn ở Nguyệt Thượng không phải là rất lợi hại sao, còn nuôi mấy người lười biếng?"

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nguyệt Lãng Phong Thanh, truyện Nguyệt Lãng Phong Thanh , đọc truyện Nguyệt Lãng Phong Thanh full , Nguyệt Lãng Phong Thanh full , Nguyệt Lãng Phong Thanh chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top