Ly cà phê trong tay ngọt ngấy nhưng Lục Phong Thanh không nỡ lãng phí
nên uống hết. Hậu quả là sau khi trở về văn phòng cậu trở thành một
thùng chứa nước, cứ liên tục uống nước.
Mỗi lần uống nước cậu đều lướt mắt nhìn Wechat nhưng mà đến tận buổi chiều vẫn không thấy thông báo mà mình mong chờ.
Rõ ràng Mạc Nguyệt Lãng nói sẽ thêm Wechat để chuyển khoản cho cậu. Cậu
cũng không quá để ý đến ba mươi tệ này, chỉ hi vọng Mạc Nguyệt Lãng đề
nghị thêm bạn tốt để cậu nghiêm túc xin lỗi hắn.
Có điều nghĩ lại, lí do để Mạc Nguyệt Lãng thêm cậu là gì chứ?
Cà phê không uống, hai người cũng không phải là bạn bè, hơn nữa cậu còn
chọc Mạc Nguyệt Lãng tức giận như vậy, hắn không mắng cậu là tốt rồi.
Lục Phong Thanh thở dài, sau đó bỏ ly nước và điện thoại xuống cầm chuột tiếp tục xử lý ảnh.
Bởi vì hôm qua không chụp được cậu minh tinh nhỏ ở sân bay, công việc hôm
nay lại do Mạc Nguyệt Lãng không làm nên phải bỏ dở, Lục Phong Thanh tạm thời không có việc gì, hiếm khi nhàn rỗi. Bức hình trên màn hình không
phải ai khác mà là Mạc Nguyệt Lãng lúc ở bãi đổ xe của sân bay.
Dù sao cậu cũng không bị nhan sắc của Mạc Nguyệt Lãng mê hoặc, Quan Diệc
Huy đã hại cậu không thể có hứng thú đối với mấy anh chàng đẹp trai, mỗi khi nghĩ tới ánh mắt lạnh lùng của Mạc Nguyệt Lãng, trong lòng cậu cảm
thấy khó chịu.
Cẩn thận nhớ lại một lúc, biểu hiện của cậu mỗi lần ở trước mặt Mạc Nguyệt Lãng giống như tên ngốc vậy.
Đầu tiên là lúc ở trong thang máy, vẽ lên mặt người ta ngay trước mặt chính chủ, sau đó làm mất bút còn không biết mà phải đợi người ta đưa tới.
Sau đó là ở sân bay, bất ngờ nảy ra ý định lôi kéo siêu mẫu quốc tế chạy trốn, lúc sau còn bắt người ta làm người mẫu để mình nộp báo cáo.
Nếu như lúc đó đầu óc cậu có thể sử dụng nên nghĩ đến trạng thái chụp ảnh
của Mạc Nguyệt Lãng không phải là đang chụp ảnh ở sân bay mà giống như
đang đi chụp quảng cáo. Dù sao cũng đâu có vị minh tinh nào chụp ảnh ở
bãi đỗ xe đâu chứ?
Cho nên nói, Mạc Nguyệt Lãng đã sớm biết được
chụp hắn cũng không có ý nghĩa gì, nhưng mà hắn vẫn tốt bụng bỏ thời
gian và công sức, dùng dáng vẻ của một ngôi sao quốc tế để giúp Lục
Phong Thanh... Luyện tập?
Trời ơi.
Đầu Lục Phong Thanh đập một cái trên bàn, thực sự muốn chết tại chỗ.
Không nghĩ tới còn được, nghĩ đến rồi mới phát hiện Mạc Nguyệt Lãng vô cùng
bao dung với cậu, vậy mà cậu có thể chọc tức người ta, rốt cuộc cậu lớn
lên bằng cách nào vậy?
"Tiểu Thanh, cậu vẫn ổn chứ?" Tạ Di Nhiên
sát vách nửa người quay sang đây dò xét, vỗ vai Lục Phong Thanh, "Có
chuyện gì thì nói với mấy chị, đừng kìm nén một mình."
Ở trong
phòng tuyên truyền, Lục Phong Thanh nhỏ tuổi nhất, hơn nữa gương mặt cậu lại trắng nõn nà nên được mấy chị trong văn phòng yêu thích. Trong đây
Lục Phong Thanh thân với Tạ Di Nhiên nhất, chị ấy còn gọi cậu là "Tiểu
Thanh".
"Không có chuyện gì." Lục Phong Thanh ngẩng đầu lên, xoa xoa ấn đường bị đau, "Chỉ có chút phiền muộn thôi."
"Phiền muộn cái gì?" Tạ Di Nhiên ngẩng đầu lên nhìn màn hình máy tính Lục Phong Thanh, "Em còn đang sửa hình của anh ấy à?"
"Dạ." Lục Phong Thanh cầm chuột, dự định thu hồi tâm tư lộn xộn tiếp tục sửa
hình, lúc này Tạ Di Nhiên đột nhiên nói: "Đúng rồi, tin tức của anh ấy
em biết chưa?"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!