Lục Phong Thanh nhanh chóng ý thức được mình nói sai, ý này của cậu, không phải giống qua loa cho xong sao?
"Không phải, ý tôi là..." Lục Phong Thanh vội vàng muốn giải thích, nhưng
không biết nên nói gì cho phải. Cậu không có ý đồ gì với Mạc Nguyệt
Lãng, hơn nữa cậu "lịch sự" nỗ lực khẳng định Mạc Nguyệt Lãng, chắc
không lấy lệ đâu nhỉ?
Có điều nghĩ kĩ lại, có ai lấy lệ người
khác bằng phản ứng sinh lý bình thường bao giờ? Hơn nữa, tất cả những
chuyện này rất kỳ diệu, đòn sát thủ của Mạc Nguyệt Lãng không có tác
dụng với cậu?
"Nói cái gì?" Đương nhiên Mạc Nguyệt Lãng không có ý định buông tha cho Lục Phong Thanh, tư thế muốn hỏi đến cùng.
"Không phải, đây không phải vấn đề của anh, là tôi không được." Lục Phong
Thanh lúng túng vuốt gáy, trước tiên hướng cái sai về mình.
"Vì vậy cậu thật sự không được?" Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày hỏi.
Lục Phong Thanh biết lúc này nên gật đầu, như vậy mọi chuyện sẽ kết thúc ở
đây. Nhưng mà người anh em của cậu rất có tinh thần, cứ như vậy bị chụp
cái mũ "không được" thì có hơi uất ức.
Trong lúc Lục Phong Thanh
do dự có nên hi sinh danh dự người anh em của cậu không thì ánh mắt Mạc
Nguyệt Lãng càng trở nên phức tạp hơn, cuối cùng vẫn có ý thương hại.
"Vị trí nào xảy ra vấn đề?" Mạc Nguyệt Lãng muốn nói lại thôi, nhưng lại
nghiêm túc hỏi, "Dùng phía sau cũng không có cảm giác à?"
"Vì vậy cuối cùng có được hay không?" Mạc Nguyệt Lãng ngẩng đầu lên, cau mày hỏi.
"Tôi không có bệnh." Lục Phong Thanh nhỏ giọng lầm bầm một câu, cậu nghĩ Mạc Nguyệt Lãng sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu, từ bỏ chống cự, thành
thật khai báo: "Tôi không có hứng thú với mấy người đẹp trai."
"Không có hứng thú?" Mạc Nguyệt Lãng hơi run run, sau đó dường như hiểu được
ngầm ý của Lục Phong Thanh là không có hứng thú với hắn, lông mày nhếch
lên, không buông tha hỏi: "Tại sao?"
Lục Phong Thanh thật sự
không muốn nói cho người khác biết chuyện của cậu và Quan Diệc Huy, dù
sao kí ức đó cũng không mấy tốt đẹp. Nhưng không nói thì không có cách
nào để giải thích rõ với Mạc Nguyệt Lãng được, cậu chậm rãi mở miệng
nói: "Ngày hôm nay gặp phải người kia, đó là... bạn trai cũ của tôi.
Ngoại hình của anh ta cũng được, ban đầu tôi thích anh ta vì ngoại
hình."
"Ngoại hình anh ta mà cũng không tệ à?" Mạc Nguyệt Lãng
khó hiểu hỏi ngược lại, dường như vừa nghe được chuyện cười, cảm thấy
mắt thẩm mỹ của Lục Phong Thanh có vấn đề, "Anh ta ngoại hình không tệ,
vậy tôi thì là cái gì?"
"Anh biết rõ còn hỏi làm gì?" Lục Phong Thanh lúng túng nói: "Đương nhiên anh ta không so sánh được với anh."
Trong lòng Mạc Nguyệt Lãng thả lỏng không ít, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Lục Phong Thanh dừng một chút, lời ít ý nhiều tổng kết nói: "Bên ngoài và bên trong anh ta không giống nhau."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!