Chương 27 Hồi Xuân Hàn
Cũng là bởi vì thiếu niên Lưu Tập Tân xuất thân từ gia đình học thức nhiều đời của hắn có thể nói là trâm anh thế phiệt, cha của thiếu niên cho dù đã lưu lạc đến nơi đây phải sống ở trong con ngõ nhỏ nghèo khổ của dân tứ xứ, nhưng tuyệt đối là không cùng với những người nghèo khổ nơi này đặt ở chung ở một cấp bậc.
Một phần nguyên nhân trong đó là vì Thanh Sơn thành khởi điểm là nơi ở tận cùng của Sơn Linh quốc, địa thế lại ở chốn rừng sâu núi thẳm cách biệt với bên ngoài nên thường bị những nơi khác gọi là man di mọi rợ. Đối với người dân bình thường chỉ cầu ăn no mặc ấm mà nói chuyện bị gọi như thế nào đối với họ mà nói kì thực không quá quan trọng. Nhưng đối với người nhà giàu có của ăn của để, thậm chí tài phú khổng lồ như tam đại thế gia bọn họ lại rất ghét bốn chữ man di mọi rợ này.
Nghĩ cũng dễ hiểu chính là đạo lí phú quý sinh lễ nghĩa, người dân bình thường trong thành đối với chuyện kiếm cơm bỏ bụng đã là vất vả hết mười thành sức khoẻ thế nên sẽ không có tâm trí mà quan tâm nhiều đến chuyện mặt mũi như vậy. Còn người đã không cần phải nghĩ đến chuyện cơm ăn áo mặc rồi họ sẽ truy cầu những cái cao xa hơn chính là sự tôn trọng của người khác.
Cũng đâu phải ngẫu nhiên mà tam đại thế gia lại sẵn sàng bỏ ra nhiều tiền của công sức như thế chỉ để xây dựng nên Thương Sơn thư viện, nguyên nhân sâu xa trong đó chính là mong muốn con cháu đời sau của mình thoát được khỏi cái danh man di mọi rợ này. Ít nhất cũng có thể ngẩng đầu vỗ ngực tự hào về nơi mà mình đã sinh ra.
Bởi vì nguyên cớ ấy mà ở trong Thanh Sơn thành lưu truyền một nguyên tắc bất di bất dịch chỉ cần là người biết đọc sách nhiều hay ít không quá quan trọng thì đều sẽ nhận được sự tôn trọng từ tất cả mọi người trong thành, cho dù không thể tính là phú quý giàu sang tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể nói là sống một đời thoải mái tự tại không cần phải quan tâm đến gánh nặng của một chữ tiền đè xuống hai bên vai
Hứa Tập Tân chính là hưởng thụ lại cái danh tiên sinh dạy học của phụ thân mình để lại thế nên cuộc sống bình thường của thiếu niên vốn cực kì thoải mái tiêu dao tự tại, chưa kể ở bên người còn có một tì nữ hầu hạ cơm nước nàng ta cũng có một cái tên rất nho nhã Tịnh Hương. Một đôi thiếu gia tiểu nữ hầu sống rất thoải mái trong con ngõ tối tăm chưa từng vì bạc mà phát sầu, nhìn ngược lại cái thiếu niên giày rơm nhà bên đúng là khác biệt một trời một vực.
Thiếu nữ lúc này đứng ở bên kia tường viện, tay cầm một cây chổi cọ lớn đang cẩn thận vòng quanh quét tước lại sân vườn nhà thiếu gia, nàng có một đôi mắt tròn hơi nâu sẫm chính là màu của hạt hạnh nhân, dáng người thiếu nữ không tính là cao bình thường nàng cũng phải kiễng gót chân mới có thể nhìn qua phía tường viện.
Thế nhưng tiểu nữ hầu lại có một thân hình cân đối mềm mại, vòng eo con con khuôn ngực bờ hông đều đầy đặn so với những thiếu phu nhân tuyệt không kém cạnh là mấy, cái này nói là nàng sống cùng với công tử kia kì thực cuộc sống vô cùng dễ chịu. Thế nhưng có một điều đặc biệt chính là mỗi khi nàng kiễng gót chân nhìn qua tường viện của Trường An ở trong sâu thẳm đôi mắt chứa đựng sự rụt rè sợ sệt.
Vút…một quyền cuối cùng vung ra khiến cho lớp không khí dày đặc trước mắt di động mạnh mẽ về phía trước tạo thành một cơn gió nhỏ xuyên qua những tán lá cây vang lên những tiếng lào xào giống như gặp phải gió xuân. Tần An vẫn giữ nguyên thế cũ vung quyền không vội vàng thu về chậm rãi thở ra hít vào mấy hơi đưa không khí luân chuyển một lần từ phổi theo từng đường kinh lạc đi qua khiếu huyệt đến khắp mọi nơi trên cơ thể.
Trong quyền phổ cũng có nhắc đến loại hành động này được xem là ôn dưỡng kinh mạnh khiếu huyệt không chính thống dành cho người mới bắt đầu trên còn đường luyện võ không có căn cơ vững chắc. Tần An sau khi lặp lại hành động này ba lần mới chậm rãi thu lại thân hình đứng thẳng hít thở mồ hôi trong cơ thể cũng theo đó mà chảy ra như tắm mang theo những chất cặn bã tồn động trong kinh mạch đẩy ra bên ngoài.
Thời gian rất nhanh độ chừng hơn mười phút thiếu niên nhịp thở bắt đầu r·ối l·oạn đến lúc này hắn mới hoàn toàn thả lỏng bản thân ngồi xuống một cái ghế đá ở gần đó cầm lấy áo chùi hết qua cơ thể của mình một lần rồi lập tức lấy một cái áo bông rất dày khoát lại lên người. Thiếu niên chính là sợ bị bệnh a, còn về nguyên nhân thì giải thích một chút
Người thường bị bệnh có nặng có nhẹ đa phần nếu không phải n·an y· thì chỉ cần đúng thầy đúng thuốc không dám nói sẽ tuyệt đối sẽ chữa được hết bệnh nhưng ít nhất cũng có thể sống được thêm mấy năm nữa cái này là chuyện thường tình không có gì kì lạ, còn người luyện võ lâm bệnh cho dù nặng nhẹ thế nào cũng đều lâm vào con đường cửu tử nhất sinh cho dù đại nạn không c·hết đi chăng nữa con đường võ đạo cũng xem như bị một ngọn núi chặn đứng muốn tiến đến cảnh giới tiếp theo chính là khó hơn cả lên trời.
Câu nói này vốn được ghi chú rất nhiều lần ở trong quyền phổ hơn nữa còn là đặc biệt nhấn mạnh đại ý thì đây chính là yếu tốt sống c·hết của một võ nhân phải tuyệt đối ghi nhớ. Tần An chỉ hiểu được ý nghĩa trên mặt chữ còn về nguyên cớ tại sao lại nói như thế thiếu niên dù cho có suy nghĩ nát óc cũng chẳng nghĩ ra nổi.
Chỉ có thể đoán chừng chính là do võ nhân rèn luyện thể phách của mình bằng linh khí của trời đất thế nên nếu như lâm bệnh linh khí trong cơ thể không có thứ gì kiểm soát sẽ r·ối l·oạn đâm ra phản ngược lại thân chủ, hơn nữa võ nhân cảnh giới đều là người có thân thể tráng kiện lực cường thế mạnh những căn bệnh bình thường cơ bản là không có cách nào xâm nhập vào thân thể.
Giống như Tần An hiện tại ở trên con đường võ đạo hắn đã có tiến bộ thần tốc hai ngày nhập cảnh thiên phú này cho dù là đem so sánh với thời đại viễn cổ thời kì mà võ nhân hùng mạnh nhất cũng xứng đáng được gọi hai chữ thiên kiêu, hơn nữa thân thể còn được hai lần linh khí đất trời tôi luyện qua, thiếu niên có niềm tin rằng bây giờ dù cho có ném bản thân vào núi tuyết hầm băng hắn cũng có thể chịu đựng được.
Đương nhiên đây đều chỉ là những điều này đều chỉ là suy nghĩ trong đầu, cơ bản thiếu niên chỉ có gan nghĩ chứ không có gan làm. Ai mà không sợ nhất vạn, biết đâu vì chút ngu ngốc ngạo mạn mà thực sự lâm bệnh lỡ dở con đường tu đạo ảnh hưởng cả một đời, đấy mới là điều đáng cười nhất. Tần An ngồi bàn đá, tay đưa qua nhâm nhi một chén trà vẫn còn hơi ấm nóng.
Khi nãy bắt chước thói quen của Tần Phong pha một bình trà để nhâm nhi buổi sáng, bây giờ thưởng thức xem như hương vị cũng không tệ đi. Trong cái se lạnh của sương sớm nhâm nhi một chút trà nóng, ngửa đầu ngắm nhìn mặt trời mọc ở đằng đông. Thế gian còn không gọi là tiêu dao ?
Thiếu niên suy nghĩ đến xuất thần về tương lai của mình, chợt có một cơn gió xuân len lỏi qua góc nhà xuyên qua từng cành cây ngọn cỏ mang theo sương sớm tinh khiết nhất đổ ập lên thân thể khiến cho hắn mặc dù đã mặc bên ngoài một cái áo rất dày cũng phải run khẽ lên một cái đứng bật dậy khỏi khế đá giật mình. Tần Phong rất thích nói những chuyện kì lạ trên đời đương nhiên cũng từng nhắc về vấn đề này một vài lần, đại khái thì mỗi năm độ vào đầu xuân nhất là khoảng thời gian giao chuyển giữ hai mùa xuân và đông đều sẽ có những trận gió đặc biệt gọi là xuân phong đông hàn lạnh c·hết thiếu niên.
Tần An đối với điều này ù ù cạc cạc không hiểu rõ, nhưng hắn biết mỗi năm vào độ thời gian giao chuyển giữa hai mùa đông và xuân sẽ có một vài ngày thời tiết đặc biệt thất thường không thể phòng bị được nhất là xuân phong sẽ có lúc lạnh đến cắt da cắt thịt. Những cơn gió này thường không có tên gọi cụ thể dù sao người quan tâm đến những chuyện vụn vặt như gió xuân giống với Tần Phong chung quy ở trong thành nhỏ vẫn là số ít.
Thiếu niên thư sinh thường hay gọi chúng là hồi xuân hàn so với hồi mã thương ở trên chiến trường càng nguy hiểm không kém, cho nên người bình thường thân thể yếu ớt sẽ khó có khả năng sống sót qua quỷ môn quan này, mà trẻ con bình thường nếu như sức khoẻ không tốt tiếp xúc với chúng cũng có khả năng nhiễm phong hàn đến chín mười phần
Tần An nhớ đến đoạn này trong lòng có chỗ thở dài buồn chán, để tránh đứng ở đầu gió chịu tội thiếu niên đứng dậy thu xếp đồ đạt của mình rồi hướng về phía nhà bếp ở đằng sau nấu nước tắm sớm. Ở nơi nào đó có thiếu niên nằm ghế dài dự định hôm nay dậy sớm một bữa ngắm mặt trời lên, thế nhưng bây giờ đã nằm dài ra trên ghế ở nơi gương mặt đã đặt một chiếc quạt hai mặt giấy trắng, phía trước vẽ núi sông đơn điệu, phía sau viết chữ bình thường thành một câu dài.
Thiên trường địa cửu. Thiên địa sở dĩ năng trường thả cửu giả, dĩ kì bất tự sinh, cố năng trường sinh.
Thiếu niên này hình như đã ngủ rồi. Trên con đường lớn Đào Hoa vẫn còn đốt đèn lồng đêm có thiếu niên mi thanh mục tú dáng điệu khôi ngô, trên đầu đội cao quan nở rộ như một đoá sen hồng ở trên vầng trán thiếu niên còn có một chấm chu sa đỏ ngự trị, lúc này tay đẩy theo chiếc xe gỗ nhỏ thồ hàng đang loanh quanh tìm kiếm một chỗ đẹp dừng chân để bày biện bàn xem bói phong thuỷ.
Cuối cùng ở ngay vị trí góc đường thường không có ai ngồi buôn bán dừng chiếc xe đẩy hàng lại bắt đầu bày biện dọn hàng chuẩn bị kiếm tiền. Cách nơi ấy xa xa ở gần ngay bên cạnh con đường còn có một cây hoa đào xem như loài đào hoa đại thụ khổng lồ nhất ở trong mắt dân chúng cao độ chừng hơn hai trượng rưỡi.
Một vòng thân của nó cực lớn độ chừng phải vài mươi người nam nhi trai tráng cùng nắm tay nhau ôm mới xuể được, tán cây khổng lồ toả ra khắp chung quanh nếu như so sánh diện tích nó chiếm dụng còn lớn hơn cả một toà tiểu viện trong đại môn Tần gia. Dưới gốc đào khổng lồ vốn là nơi buổi chiều lũ trẻ thường hay tụ tập chơi đùa. Còn có một số sự kiện đặc biệt như cầu duyên được tổ chức vào đầu xuân năm mới để cầu may mắn tình duyên hoặc là ca kịch múa hát được tam đại gia tộc cùng với thành chủ tổ chức mua vui cho người dân bình thường cũng đều là được tổ chức dưới tán cây này.
Cũng trên con đường lớn ấy, có lão tăng nhân mặc theo đạo bào cà sa đã sờn cũ đến nỗi không còn nhìn thấy rõ ràng màu sắc ban đầu trên tay ôm theo bình bát khuất thực chân lại không đi giày, cả người đạm bạc nhưng một thân phong thái xuất thần, gương mặt hiền từ với đôi mắt sáng ánh vàng kim tinh anh. Vị tăng sĩ này rất đặc biệt không giống với các vị sư thầy khác mà người dân từng gặp qua, ông không có cạo tóc trên đầu chỉ búi cao lên thành một cục. So với miêu tả về vị Phật Đà được thờ cúng ở trong các chùa miếu lớn ở nơi kinh thành càng là giống hơn.
Chỉ là dân chúng trong thành vốn không có học thức gì cả đời cũng chẳng xem qua được mấy cuốn sách, thậm chí phần lớn người sống ở nơi này rất nhiều đời còn chưa từng một lần rời khỏi Thanh Sơn thành nào có biết được thế giới bên ngoài rốt cuộc rộng lớn ra làm sao. Thế nên dù cho trên đường vô tình lướt qua trong lòng nhiều nhất chỉ tự nhiên sinh ra lòng kính ngưỡng, có vài người trong thành nhìn thấy lập tức trong lòng đại phát thiện tâm ra tay cúng dường một ít trái cây quả ngọt cho vị tăng sư kia. Ông mỉm cười đôn hậu nhận lấy, chỉ là tuyệt đối không có nhận tiền vàng cùng dường.
Chân bước thong thả đi, chỉ để lại một câu phật hiệu ở phía sau khiến cho lòng người vốn an yên nay lại thêm một phần an yên kì lạ. Xem như cuộc gặp gỡ ấy là một phần nhỏ phúc duyên của họ, lão tăng nhân hoà thượng đi gần đến dưới tán cây đào khổng lồ, khi ông ngửa đầu nhìn lên bóng lá lớn đến nỗi che khuất hết tầm mắt đoán chừng bình thường dưới tán cây này cũng không có tia ánh sáng nào lọt qua nổi. Hoà thương hơi nheo tầm mắt của mình để lộ những nếp gấp khúc ở trên gương mặt hiền hoà cất lên thanh giọng già nua.
- Ngươi đã lớn như vậy rồi sao, anh bạn già.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!