Chương 41 Thiếu niên võ đạo
Lão nhân gia cùng với tiểu cô nương ngồi ở một bên ghế gỗ dài đón ánh nắng trời dịu nhẹ cùng nhau trò chuyện say sưa về đủ thứ trên đời. Nàng tiểu thư nhỏ bé với đôi má rám nắng hồng giống như một món đồ sứ tuyệt đỉnh, đôi môi nàng nhỏ nhỏ chúm chím líu lo giống như một chú se sẻ con con. Hai người trò chuyện rất vui đối với những bàn tính trước mắt kia bản thân cũng không xem ra gì càng là đối với một cái thiếu niên Bạch Thuần Lô Bạch đại công tử cũng chẳng có chút hứng thú nào muốn nhìn đến.
Nhất là tiểu cô nương trên gương mặt và nét nhìn của nàng lộ ra rõ ràng sự khinh thường đến cực điểm đối với hắn, đem thiếu niên kia cùng với một con chó nghèo đói để so sánh mà nói đoán chừng với chú chó kia nàng còn có thể động lòng trắc ẩn vun tay ném chút thức ăn với nó, ngay cả lão nhân gia đầu đã thẫm sương ngồi ở bên cạnh cũng không muốn tiểu thư nhà mình nhìn đến loại người kia, chỉ là cảm thấy chỉ nhìn một cái liền bẩn mắt vô cùng khó chịu.
Ở phía đằng xa xa bên kia vệ đường có thiếu niên giày rơm đứng chăm chú quan sát cái cây đào thụ kích thước khổng lồ, trong lòng người trẻ tuổi không biết bao nhiêu thứ mà mình từng cho là đúng đều lần lượt sụp đổ, tự hỏi liệu mấy ngọn núi mà mình từng đi qua có phải là ngọn núi lớn nhất hay chưa, cái hồ nước mình thường bắt cá có phải là cái hồ lớn nhất hay chưa, liệu trên đời còn có ngọn núi nào mà sườn núi cao vượt chân mây hay không, liệu có hồ nước nào rộng đến nhìn mãi không thấy bờ hay không.
Thiếu niên càng nghĩ tới điểm này thì trong lòng càng thêm phần tò mò đối với thế giới bên ngoài không biết ở ngoài kia còn có bao nhiêu thứ khác lạ so với bên trong thành trấn này, dù sao từ khi còn nhỏ yêu thích nhất chính là cùng với mẫu thân đi bưng bê trà nước cho khách ngoại hương vãng lai, thằng nhóc mới ba bốn tuổi nhưng gương mặt sáng lạn đứng ở một bên nghe mấy người khách ngoại hương kể về những thứ kì thú trên đời đôi khi nghe đến những chuyện kì lạ mình chưa từng được mẹ kể đều sẽ mắt chữ a miệng chữ o để lộ b·iểu t·ình thiếu mất một cái răng cửa của mình.
Khách vãng lai qua lại xung quanh con đường đối với quán trà nước giá cả phải chăng này thì vô cùng hài lòng, một là đi đường xa mệt mỏi vất vả vừa hay đang khát khô cổ lại có một chén nước mát uống vào tỉnh người cái này đúng là buồn ngủ lại vớ được chiếu manh, thứ hai chính là khách vãng lai trên đường gặp nhau đa phần đều là không quen không biết mà mỗi người trong số họ trên đường đi cũng có không ít mẫu chuyện lí thú để kể thế nên quán nước này xem như nơi gặp nhau giao lưu chút cơ sự kì thú trên đường họ vô tình gặp phải.
Đương nhiên một phần nhỏ nguyên nhân trong đó cũng chính là bởi vì tiểu nhị phục vụ chính của quán nước này là một thằng bé nhỏ con mới ba bốn tuổi, ánh mắt trong trẻo cùng gương mặt sáng lạn lại rất thích nghe chuyện phiếm. Đơn cử nhất cho loại này chính là vị khách hàng thân thiết của quán nước, một thiếu niên lang mặt mài thanh tú bên hông có dắt theo ngọc kiếm vỏ trắng vô cùng soái khí, thiếu niên ấy cũng chỉ là người vãng lai đến thành nhỏ lại ở chỗ này uống đến quen thuộc mà người kia mỗi lần đến đều chỉ đơn thuần là muốn cùng với thằng bé con con kia kể chút cớ sự mình gặp trên đường, mỗi lần như thế đều khoa tay múa chân vô cùng thích thú làm cho các nàng nử tử qua đường cũng ở nơi này nhìn đến đều thích thú che miệng cười duyên.
Trường An dường như nhớ lại một chuyện gì đó thiếu niên không tiếp tục ngây ngốc ngắm nhìn cây đào thụ khổng lồ nữa nhấc nhẹ nhàng bàn chân của mình tiếp tục ở trên con đường lát đá xanh bóng loáng tựa như mặt gương mà đi. Vút…thân thể của Trần Trường An vừa mới khuất đi vào bên trong con ngõ hẻm tối tăm thì một tiếng gió xoáy mạnh mẽ liền v·út ra, giống như bức tường không khí bị ai đó dùng một quyền pháp vô cùng cương mãnh làm cho lay động rung lên từng hồi mãnh liệt.
Trên con đường có thiếu niên dáng người cao ráo mặc một cái áo cộc đơn giản màu xám cũ kĩ, thiếu niên chạy băng băng như con tuấn mã mất cương, ngẫu nhiên sẽ thực hiện một vài động tác khua tay múa chân đặc biệt, gọi cho có chút mặt mũi thì là vung quyền tung cước đi. Thiếu niên tốc độ chạy tự nhiên bình bình cũng không nhanh không chậm thế nhưng quyền cước bên ngoài càng đánh càng sung, tốc độ xuất chiêu càng lúc càng nhanh khiến cho toàn bộ thân thể dường như bị vô số quyền cước đánh ra xung quanh lôi cuốn.
Lão nhân khôi ngô sớm đã không còn cùng với tiểu cô nương trò chuyện, để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình nghịch ngợm cái mặt nạ hầu tử bằng gốm sứ kia còn bản thân thì chăm chú nhìn tới thân hình của thiếu niên ngày một tiến tới gần nơi này, trên gương mặt nghiêm trang cũng hơi khẽ để lộ ra một nét cười thưởng thức. Trong miệng lẩm nhẩm âm thầm tán thưởng thiếu niên đang đánh quyền mà tới kia, quyền pháp tuy thô kệch nhưng cũng xem như đã lộ ra một thân chân ý, tuy là cương vẫn ở thế cao hơn nhu nhưng cũng xem như là một hạt giống không tệ.
Võ phu cảnh giới sớm đã thất truyền trong vòng xoáy của lịch sử rốt cuộc lại là thế nào mà có người vẫn còn học tập được, chẳng lẽ là bậc đại năng của thời đại trước ứng kiếp mà chuyển thế…cái này xem là không hợp lí. Có lẽ thiếu niên này đã nhặt được chân truyền bí kiếp từ một vị võ phu nào đó nến mới học được một chút da lông bên ngoài, nếu thật là thế ngộ tính này cũng xem như không tệ, bỏ ở trong động phủ tiên gia bình thường mà nói xem chừng miễn cưỡng cũng thuộc vào loại tốt.
Ngay cả mỹ miều phu nhân ngồi trên ghế dài cũng hơi nheo mắt lại giống như đã thả xuống được một phần gánh nặng rất lớn trong lòng, âm thầm xác định cái thiếu niên đang đến kia chắc chắn là người mà bà muốn tìm. Tuy là mỹ phụ nhân hiểu biết không quá nhiều về những bí mật của thế giới này thế nhưng bà cũng không phải loại hoàn toàn mắt mù tai điếc đối với kiến thức lịch sử.
Thiếu niên đang vừa đi vừa đánh quyền vung cước kia rõ ràng là một loại cảnh giới mà nhân gian gọi là võ đạo. Hơn nữa trong quyền cước chi pháp của thiếu niên ấy đang thể hiện sơ cụ đã có thể nhìn thấy hình tướng ban đầu lộ ra một tầng cương nhu có đủ thiên phú của người này quả nhiên chính là không tầm thường. Thế nhưng sau một chút thưởng thức cũng dần trấn tỉnh lại đôi mắt của mình hướng nhìn về phía của lão nhân ngồi ở một bên chờ đợi động tĩnh khác từ phía của hai người.
Ở trong thế giới của tu sĩ tiên gia như lão nhân khôi ngô cùng với mỹ phụ nhân kiều diễm này mà nói loại người mà họ gặp qua nhiều nhất chính là loại có thiên phú dạng không tầm thường như cái thiếu niên đang đến kia, mà thật sự là phượng mao lân giác chân chính hay là một con rồng trong loài người thì lại phải nói đến vị công tử Tần gia Tần Phong mới gặp khi nãy, đương nhiên rồng thì có thể hiếm gặp nhưng cũng không phải là không thể gặp, có những thứ trên đời xem ra còn hiếm hơn cả rồng.
Bạch Thuần Lô nhìn thấy thiếu niên trước mắt kia một đường đánh quyền, phong thái xuất thần chẳng một chút sợ hãi nào trong lòng hắn chẳng biết vì sao lập tức trào dâng lên một luồng hận ý gần như không thể kiềm nén nổi, cái thiếu niên kia chính là loại nghèo kiết hủ lậu ti tiện như chó đi ở khoảng thời gian mấy năm trước chính là người bị hắn cùng với đồng bạn bắt nạt nhiều nhất.
Cuối mùa thu năm trước hắn một lần đi trêu hoa ghẹo nguyệt một vị cô nương ngõ nhỏ, chẳng biết cái tên thiếu niên kia là từ đâu lại xuất hiện chẳng nói cái gì liền làm anh hùng cứu mỹ nhân xông vào đánh hắn một trận. Bạch đại công tử vẫn nhớ rõ cú đấm của thiếu niên kia giống như quả tạ sắt nện thẳng vào gương mặt mình làm hắn gãy tong hai cái răng cửa chảy máu mũi đến ngất liệm ở trên đường nhỏ nếu như không phải có vài người bạn đến phát hiện kịp thời hắn nhất định không có được kết cục tốt đẹp.
Một Tần công tử thì mình không chấp nhất nổi đi dù sao là cơ bản đánh không lại người ta mà cũng là s·ợ c·hết không dám tìm người tiếp tục gây khó dễ còn cái thiếu niên kia chỉ là một tên nghèo kiết cô lậu, tùy thời nhỏ nhoi như một con chó rách ôm yếu lại dám đấu với hắn Bạch đại công tử của Bạch gia cái này còn không phải là tự dồn mình vào đường c·hết thì còn gì nữa.
Bạch Thuần Lô một ngày tập hợp hết mấy người bạn của mình, đợi cho thiếu niên kia vừa mới đi vào bên trong ngõ nhỏ hơn mười thiếu niên từ các góc tối ngõ hẹp lập tức ồ ạt xông ra chặn đánh. Thiếu niên kia bị úp bất ngờ không thể trở tay phản kháng đơn giản là chỉ có thể cuộn tròn lại dùng tay chân bảo vệ đầu cùng với những chỗ quan trọng trên người.
Mỗi thiếu niên đánh ngươi này đều là tuổi trẻ khí thịnh đánh một cái lại càng thêm hăng máu mà đánh một cái nữa cũng không có biết phân bổ lực đạo nặng nhẹ thế nào thuần túy là hết sức mà đánh làm cho thiếu niên kia khắp người v·ết t·hương đều là máu nằm chật vật như con chó c·hết ở trong ngõ nhỏ, nếu không phải lúc ấy có người hô lên c·hết người rồi.
Vừa lúc ấy chẳng biết quỷ xuôi ma khiến thế nào mà Tần Phong lại tản bộ đi ngang qua đứng lại gấp quạt trong tay hóng hớt. Mấy thiếu niên kia nhìn thấy thì không sao còn Bạch đại công tử thì đừng nhắc tới sợ đến xém nữa thì bỉnh cả ra quần chân run đến sắp gãy đều cắm đầu về phía sau mà chạy trối c·hết thậm chí thiếu niên còn một hơi phóng luôn qua bức tường đất vàng thoáng chưa đến một cái nháy mắt đã hoàn toàn mất dạng, cả bọn thiếu công tử kia cũng hoảng hồn nhất thời đội hình đều nhanh chóng tán loạn ai mặc người ấy cắm đầu bỏ chạy.
Chỉ là lúc này nhớ đến nhiều chuyện trong lòng của Bạch Thuần Lô càng thêm phần hồ nghi bất định, hắn không hiểu được tại vì sao những vị tiên nhân trên núi vốn tính tình cao cao tại thượng xem mạng người chẳng đáng một xu kia vậy mà đối với cái tên thiếu niên này lại có ánh mắt thưởng thức như thế.
Về phần những chuyện bàn tính khác giữa gia gia của hắn cùng với những vị quý nhân này giả như là bảo kiếm, sách cổ, trường sinh chi lộ hay tranh đoạt cơ duyên đại đạo thiếu niên ù ù cạc cạc bên ngoài giả vờ gật đầu giống như hiểu chuyện nhưng thật ra lại nghe chẳng hiểu ất giáp gì.
Chỉ xác thực một điều mà hắn biết, thành nhỏ ngày hôm nay đã không còn là thành nhỏ mà mình từng biết nữa vô số những cột sóng ngầm đang không ngừng di động có cái trỗi dậy mạnh mẽ có cái lại âm thầm động mình chuẩn bị cho một cuộc chấn động quy mô cực lớn sắp tới. Thiếu niên càng suy nghĩ trong lòng càng thêm bồn chồn, hắn biết những chuyện quá sâu trên đời vậy mà bản thân lại nông cạn để tìm hiểu đến cùng giống như một phàm phu tục tử bình thường dõi mắt nhìn xuống đáy vực sâu thăm thẳm lẩn khuất mình trong bóng tối vô thức sẽ sản sinh ra lòng sợ hãi cực độ chẳng biết được dưới nền hắc ám kia rốt cuộc là có sự tồn tại nào đang chờ đợi.
Lúc này nhớ về hình ảnh của Tần Phong trong lòng Bạch đại công tử tự hỏi liệu rằng hắn có biết được cái hồ nước sâu thăm thẳm đang dần dậy sóng này hay không, chắc là phải biết chứ bởi vì thiếu niên ấy là Tần Phong cơ mà. Hoặc là bởi vì Tần Phong hắn cũng là một trong số những cơn sóng ngầm khủng kh·iếp nhất đang dần di chuyển cũng không chừng. Bạch đại công tử thôi nghĩ ngợi trong lòng nhanh chóng hơn cất bước chân về phía trước muốn cùng với thiếu niên đánh quyền mà tới kia bàn luận cho xong chuyện giao dịch này.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!