TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Đau."
Cái trán đột nhiên lọt vào cuộc tập kích, khiến cảm xúc đang tràn ngập xót xa của Tô Đường bị đánh chạy tán loạn.
"Con nít nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Vẻ mặt Tô Học buồn cười: "Chuyện của người lớn tự họ sẽ biết cách xử lý, chỗ nào cần một đứa nhóc đái dầm lo giùm."
"Chú này!" Chuyện xấu hổ bị nhắc tới lần nữa, Tô Đừng tức đến xù lông, cả người xấu hổ giận dữ đá về hướng ghế lái nơi Tô Học đang ngồi: "Chú mà còn nói nữa cháu liền tìm ông nội, kêu ông nội kể cho cháu nghe mấy chuyện xấu hổ hồi nhỏ chú từng làm, sau đó in ra dán khắp xóm cho chú xấu hổ chết luôn."
"Tính tình cũng không vừa." Tô Học khiển trách Tô Đường: "Đừng quên nếu không phải mỗi ngày cháu đều nói muốn thấy kết cục của Lý Văn Bân, sao hôm nay chú dắt cháu đi xem? Còn nữa, lần trước chúng ta đã thỏa thuận như thế nào, chuyện đưa camera mini không được để ba cháu phát hiện, bây giờ bị phát hiện còn đem đẩy ngược tội lên đầu chú, hại chú vừa về nhà đã phải nghe một chập hòa thượng niệm kinh, còn nữa..."
Nói xong lời cuối cùng, Tô Học lại nhịn không được kí đầu Tô Đường một phát: "Nhóc con vong ơn bội nghĩa."
"Dù sao chú cũng không được nhắc lại chuyện đó!" Tô Đường dậm chân bướng bỉnh: "Nếu chú còn nói nữa con liền tìm ông nội.
Chú biết ông nội thương con nhất nhà mà đúng không?"
Bảo bối nhỏ duy nhất của Tô gia tuyệt đối không thể trêu vào.
Tô Học giơ hai tay lên đầu hàng.
Tô Đường vừa lòng hừ nhẹ.
Sau khi hừ xong cậu quay đầu thấy viện trưởng vẫn đứng đó chưa rời đi lại thở dài, có chút ưu sầu.
Tô Đường đột nhiên nghiêm túc đứng đắn, hai tay làm thành hình chữ thập đặt lên môi lẩm bẩm cầu nguyện thành kính: "Bác viện trưởng là người tốt, ắt sẽ gặp được chuyện tốt.
Hi vọng bác ấy có thể vượt qua bi thương, quên đi người xấu, một lần nữa cười thật vui vẻ hạnh phúc."
Tô Học nhìn Tô Đường nghiêm túc cầu nguyện vì Âu Dương Bội Thanh, y sủng nịch cười cười.
Đứa nhỏ này thành tâm đến như vậy, nguyện vọng chắc chắn sẽ được thực hiện.
Y nhìn về phía Âu Dương Bội Thanh, vừa rồi có thể thấy rõ bà ấy là một người ngoài mềm trong cứng, vả lại tâm tính kiên định mạnh mẽ.
Người như vậy nhất định sẽ không để bản thân sa sút quá mức và vượt qua được chuyện này.
Sau khi cầu nguyện, Tô Đường xoay người nắm chặt tay Đồng Thịnh Chử, dáng vẻ trẻ con lại vờ như trưởng thành nói những lời đạo lý thấm thía: "A Chử, sau này tụi mình lớn lên nhất định không được làm chuyện xấu.
Cậu xem, Lý Văn Bân vì quá xấu xa nên đã mất hết tất cả, mất đi bác viện trưởng.
Cho nên tụi mình không được học theo ông ta, cậu cũng không muốn mất đi người bạn là tớ đúng không? Tớ cũng không muốn mất đi cậu, còn có ba mẹ của tớ nữa."
Trẻ con phải nhân cơ hội giáo dục từ sớm, vừa lúc có đề tài ngay trước mắt, Tô Đường cảm thấy đây là một thời cơ tốt để cảm hóa Đồng Thịnh Chử, cũng nhân cơ hội giáo dục lại bản thân mình.
Đồng Thịnh Chử nhìn viện trưởng đang đứng bên ngoài, sau đó nghiêng người cho Tô Đường một cái ôm chặt: "Chúng ta sẽ không như thế."
Nghe lời cam đoan khiến Tô Đường cực kì vui mừng.
Tô Học nhìn hai đứa nhỏ ôm chầm nhau cũng chỉ cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
Sự tình của Lý Văn Bân chung quy vẫn liên lụy đến Âu Dương Bội Thanh.
Sau khi gã bị bắt, bà cũng tạm thời bị cách chức tiếp nhận điều tra, các thầy cô trong mái ấm tạm thời đảm nhận công việc.
Cùng lúc đó, Tô Đường không biết trong giới thương nghiệp cũng nhấc lên một hồi sóng rền gió cuốn.
Không ít doanh nhân bị cưỡng chế điều tra, thị trường chứng khoáng biến động trở nên bất ổn.
Nhưng chuyện này cách xa thế giới của trẻ con rất nhiều.
Vào lúc mái ấm Hạnh Phúc vẫn còn rối loạn, Lan Tĩnh liền giúp Đồng Thịnh Chử xin thêm vài ngày nghỉ cho hai đứa nhỏ nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
Mặt khác, Tô Triết cũng hết sức giúp đỡ viện trưởng Âu Dương thoát khỏi khốn cảnh, trở về cô nhi viện.
"A Chử, cậu đang làm gì vậy?" Tô Đường chớp mắt tò mò, lặng lẽ dịch mông đến bên người Đồng Thịnh Chử.
Đồng Trịnh Chử ngồi xếp bằng trên tấm thảm dày, một tay cầm khối gỗ nhỏ, tay còn lại cầm một con dao điêu khắc, từng nhát khắc lên khối gỗ kia.
Thỉnh thoảng vụn gỗ rơi xuống bọc ni lông đặt dưới chân.
Tô Đường nhớ rõ, lúc hôm qua Tô Học mang hai người đến văn phòng phẩm, Đồng Thịnh Chử đã tự tay chọn lựa cái này.
Tô Đường rất hiếu kỳ, giờ đây lại nhìn tư thế này của Đồng Thịnh Chử, không lẽ hắn tính trở thành nghệ nhân điêu khắc như trong phim truyền hình.
"Điêu khắc." Đồng Thịnh Chử trả lời nhưng động tác trên tay không ngừng.
"Wow!" Xác nhận đáp án, Tô Đường cảm thán hắn thật sự quá lợi hại.
Cậu chưa từng được trực tiếp nhìn thấy người khác điêu khắc, nhưng trong phim truyền hình bất cứ thợ điêu khắc nào cũng khá lớn tuổi.
Đồng Thịnh Chử còn nhỏ như vậy đã biết làm, giỏi thật đó!
"Cậu tính khắc cái gì? Có khó không? Có khi nào cắt vào tay không? Có thể cho tớ xem không? Tớ có thể làm cùng được không?" Tô Đường ngứa tay khát khao nhìn khối gỗ trên tay Đồng Thịnh Chử.
Đối mặt với nhiều câu hỏi liên tục của Tô Đường, Đồng Thịnh Chử tuy bận rộn nhưng vẫn rất kiên nhẫn trả lời từng câu: "Khắc xong cậu sẽ biết, không khó lắm, sẽ không cắt vào tay, có thể xem, không được làm."
Tô Đường mím môi mất mát: "Sao lại không được? Cậu dạy tớ đi mà!"
"Cậu sẽ cắt vào tay." Đồng Thịnh Chử tàn nhẫn chỉ rõ chân tướng.
Tô Đường không phục.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ, truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ chương mới