TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
"Hả?"
Thì ra không phải muốn đánh cậu mà là muốn chép bài tập giùm.
Tốc độ quay của đại não nhất thời ngưng trệ khiến Tô Đường ngơ ngác, đồng thời sự vui vẻ dần lan tràn khắp cơ thể.
Đây là ý chỉ hai người vẫn là bạn sao?
Tô Đường chớp mắt, trong lòng khoái chí thiếu điều muốn cười lên thật to.
"Xin lỗi Đường Đường, tôi về rồi." Đồng Thịnh Chử xoay người vừa nghiêm túc vừa trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Tô Đường, thốt ra những lời mà hắn luôn muốn nói.
Nghe lời giải thích của Đồng Thịnh Chử làm Tô Đường phấn khích muốn bay lên trời, cảm giác lòng nhẹ nhõm như đang nằm mơ.
Nhưng đây không phải mơ, Đồng Thịnh Chử đã quay trở lại còn nói xin lỗi với cậu.
Mấy năm nay ngày nào cậu cũng tưởng tượng viễn cảnh sau này lớn lên gặp lại, lúc đó Đồng Thịnh Chử đã quên mất cậu là ai, cuối cùng tiện tay diệt trừ cậu luôn.
Vậy mà bây giờ...!
Tô Đường cực kì hưởng thụ cuộc sống bỗng chốc đẹp như mơ này.
"Ồ, giống nhau như đúc luôn này!" Thanh âm Lâm Diệu Ngữ đột nhiên đánh vỡ tâm trí bay bổng của Tô Đường, kéo cậu về lại mặt đất.
Không biết từ khi nào Lâm Diệu Ngữ đã đến bên cạnh Đồng Thịnh Chử, nhìn vào cuốn tập trên bàn hắn.
Tô Đường tò mò nhìn thử liền ngạc nhiên mở to mắt.
Chữ viết của Đồng Thịnh Chử giống như đúc chữ của cậu??!!!
Tô Đường nhìn cuốn tập trước mặt Đồng Thịnh Chử, sau đó nhìn tay của hắn, rồi lại nhìn tay của chính mình.
Chẳng lẽ nhân vật phản diện tới loại kỹ năng này cũng nắm được sao?
Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa người thường và con cưng tác giả?
Tô Đường hâm mộ vui sướng bởi vì Đồng Thịnh Chử có thể giúp cậu chép bài tập.
Tận đến khi vào tiết tiếp theo, tâm tình mới dần bình phục lại bình thường.
Đồng Thịnh Chử xin lỗi cậu vì đã rời đi mà không nói một lời.
Thầy toán trên bục bắt đầu giảng bài, Tô Đường không dám có động thái gì quá trớn, cũng may bây giờ cậu và Đồng Thịnh Chử ngồi cùng bàn.
Tô Đường meo meo vươn tay dưới bàn, khẽ dùng ngón út câu lấy ngón út của Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử nhìn xuống, cậu có chút không biết làm sao nhưng rồi cũng hít sâu dũng cảm đối mặt, tiến lại gần bên tai hắn, nhẹ giọng nói: "Cậu đã nói xin lỗi cho nên tớ sẽ tha thứ."
"Tụi mình về sau vẫn là bạn thân."
Tô Đường vừa dứt lời liền cảm nhận được ngón út của mình bị Đồng Thịnh câu chặt hơn, sau đó hắn gật đầu một cái thật mạnh.
Khi vừa nhìn thấy Đồng Thịnh Chử trở về Tô Đường còn sợ hãi hắn đã quên mất cậu rồi, nhưng thật may chia cắt mấy năm tình cảm giữa bọn họ một chút cũng không thay đổi.
Tô Đường cười tươi, buổi sáng hôm nay rất đáng giá!
Chờ giữa trưa về nhà, Đồng Thịnh Chử lại tiếp tục cho Tô Đường một bất ngờ: Hắn đã trở thành hàng xóm của nhà cậu.
Trường tiểu học cách nhà chính Tô gia rất gần, cho nên Tô Đường vẫn luôn ở đây.
Lan Tĩnh cũng trở về nhà chính để tiện chăm sóc cậu, Tô Triết tất nhiên phải theo vợ, nhưng vì công việc bận rộn mà công ty lại xa nhà nên mỗi ngày y đều phải đi sớm về trễ.
Một tháng trước, hàng xóm bên cạnh đột nhiên muốn dọn đi, nói là đã có người bỏ giá cao mua lại căn nhà.
Trong suốt cả tháng luôn có người ra ra vào vào để trang hoàng lại nhà cửa.
Tô Đường còn tò mò không biết hàng xóm mới sẽ là ai, thật không ngờ vậy mà là Đồng Thịnh Chử.
Nhưng kì lạ chính là trong nhà Đồng Thịnh Chử ngoại trừ quản gia bảo mẫu phụ trách ăn uống, cùng một vài người vệ sĩ riêng thì không còn thấy ai khác.
"Ba mẹ của cậu à?" Tô Đường qua tham quan nhà mới của Đồng Thịnh Chử, ngồi trên ghế sa lông nhìn quản gia đặt dĩa bánh ngọt lên bàn, tò mò hỏi hắn.
Tô Đường nhớ lúc cậu chạy đến mái ấm Hạnh Phúc tìm Đồng Thịnh Chử, bác viện trưởng nói hắn đã được người nhà đón đi rồi.
Tô Đường năm đó thấy vui thay khi Đồng Thịnh Chử cuối cùng cũng có được một gia đình đầy đủ, nhưng đồng thời tức giận khi hắn đi mà không thèm nói với cậu một tiếng, sau đó cậu lại chuyển sang lo lắng người thân của hắn sẽ đối xử không tốt, mỗi ngày đều bắt hắn cật lực điêu khắc gỗ.
"Bọn họ không ở đây." Đồng Thịnh Chử trả lời, đem bánh ngọt đẩy đến trước mặt Tô Đường: "Cậu nếm thử đi, dì Chu làm bánh ngọt rất nổi tiếng."
Hắn vẫn nhớ rất rõ Tô Đường thích ăn bánh ngọt nên đã nhờ người đàn ông đó đặc biệt mời dì Chu đi theo.
Tô Đường quả nhiên bị bánh ngọt anh đào hấp dẫn, cậu cẩn thận lấy muỗng múc một miếng nhỏ đặt vào trong miệng, đầu lưỡi liền bị mỹ vị không gì sánh bằng bắt lấy làm tù binh.
Ăn thật ngon!
Tô Đường tưởng niệm vị ngọt mà chép miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm dĩa bánh trước mặt, không còn tâm tư hỏi đến ba mẹ của Đồng Thịnh Chử nữa.
Tô Đường như vừa phát hiện ra kho báu, cậu tiếp tục múc một muỗng kích động đưa đến miệng Đồng Thịnh Chử: "A Chử, cậu cũng ăn thử đi, ngon lắm!"
Đồng Thịnh Chử không thích ăn đồ ngọt, nhưng nếu là bánh Tô Đường đưa thì không giống.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ, truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ chương mới