TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Sao lại có người đáng sợ đến như vậy?
Tô Đường phát ra nghi vấn trong lòng.
Thấy Đồng Thịnh Chử không nhìn về phía mình, cậu liền chậm rãi lui về phía sau.
Nhân vật phản diện khí tràng quá áp bức, cậu không thể thở được.
Một bên chậm rãi dịch dịch thân thể, Tô Đường không khống chế được mà trộm ngắm Đồng Thịnh Chử.
Trong lòng cậu không ngừng cầu nguyện, đừng chú ý đến tôi, đừng chú ý đến tôi...!
Ban đầu rất thuận lợi, nhưng đại khái vì Tô Đường cậu nguyện quá nhiều khiến ông trời phiền chán, ngay lúc cậu muốn nhẹ nhàng chống tay lên mặt đất đứng lên chạy trốn thì cặp mắt đen nhánh lạnh lùng kia lại lần nữa đem cậu khóa lại gắt gao.
"Cậu sợ sâu à?" Thanh âm lạnh lùng vang bên tai Tô Đường.
Tô Đường đang muốn đứng dậy bị chất giọng thình lình dọa sợ, cả người run lên lần nữa té trên mặt đất.
Cả người cậu khẩn trương cứng còng lại, nhưng đối mặt với hắn không dám không trả lời.
"Tớ tớ tớ..." Tô Đường cà lăm nửa ngày không nói nên lời, đôi mắt sáng ngời đảo loạn lung tung không dám nhìn thẳng Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử ngồi tại chỗ nhìn đứa bé tròn vo kì lạ trước mặt.
Nhìn thật ngốc.
Hắn căn bản không muốn phản ứng.
Nhưng hành vi của nhóc béo này thật ngu xuẩn khiến khắn không nhịn được phải mở miệng.
Bị phản diện đại nhân nhìn chằm chằm, áp lực tâm lý thật sự quá lớn.
Tô Đường đánh mắt, cố gắng làm cho mình cái khó ló cái khôn, lấy một cái cớ hoàn mỹ chạy trốn.
Chính là càng khẩn trương đầu óc lại càng loạn.
Tô Đường dưới ánh nhìn chăm chú của Đồng Thịnh Chử, đột nhiên nằm úp sấp bên cạnh một con sâu lông, động tác khó khăn mà di chuyển, đầu quẹo trái một chút rồi lại quẹo phải, lẩm bẩm: "Sâu lông, sâu lông, sáng sớm ra khỏi cửa tìm côn trùng nhỏ, đi đến trên núi vọng vừa nhìn, vọng vừa nhìn a vọng vừa nhìn, sau đó đi nhầm lăn xuống dưới."
Càng ngốc.
Đồng Thịnh Chử nhìn nhóc con tự lăn lộn làm bẩn mình, sau đó lạnh lùng cúi đầu, lần nữa tiếp tục làm kẹp bông hoa.
Hắn không nên hỏi mới phải.
Ngu ngốc.
Tô Đường niệm xong vài đồng dao mới phản ứng mình vừa làm cái chuyện ngu xuẩn gì.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắn nõn giờ đây phấn hồng.
Hai bên má đỏ lên như lửa, không khí xung quanh tựa hồ cũng tràn ngập hai chữ xấu hổ, làm Tô Đường không biết phải làm sao.
Quá xấu hổ.
Tại sao mình lại làm như vậy?
Quả thật xấu hổ chết người ta rồi.
Sao lại điên khùng như vậy chứ?
Tô Đường quỳ rạp trên mặt đất, đầu không dám ngẩng lên, cả người cũng không dám động.
Hận không có cái hố để tự chôn chính mình, hoặc thời gian trở lại, hôm nay cậu tuyệt sẽ không ra khỏi cửa.
Thật may, ông trời vẫn là ưu ái Tô Đường.
Thời điểm Tô Đường đang cật lực giả chết, viện trưởng Âu Dương đi đến.
Bà cũng không nhìn thấy một loạt động tác lúc nãy của cậu, nhìn thấy Tô Đường quỳ rạp trên mặt đất còn tưởng bé con ngã sấp xuống.
Bà đi nhanh tiếng lên cẩn thận ôm lấy Tô Đường từ mặt đất đứng lên, vươn tay nhẹ nhàng lau những vết bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn: "Sao lại té rồi? Đau không?"
Tô Đường lắc đầu, bưng hai má nóng hầm hầm chôn trong ngực bà không dám ra.
Một lúc lâu thanh âm mềm mại mới kêu lên: "Con không cẩn thận, không đau, cảm ơn bác viện trưởng."
Viện trưởng vừa cẩn thận kiểm tra Tô Đường từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận trên người cậu không bị thương, lúc này mới yên tâm.
Sau đó viện trưởng quay đầu nhìn Đồng Thịnh Chử, nhẹ nhàng dạy bảo: "Thịnh Chử, con nhìn thấy bạn té, phải đỡ bạn đứng lên mới đúng.
Đứa trẻ ngoan phải biết giúp đỡ nhau, hiểu chưa?"
Những lời này không phải lần đầu tiên bà nói với Đồng Thịnh Chử, hắn cũng giống như trước đây chỉ lãnh đạm gật đầu.
Về phần có nghe lọt hay không, chỉ có một mình hắn biết.
Bà không tiếng động mà thở dài một tiếng, sau đó đứng lên xoa đầu Tô Đường, rồi vươn tay với Đồng Thịnh Chử: "Thịnh Chử, dì Lan có phát quà lưu niệm, con cũng có phần, bác dắt con qua đó lấy được không?"
Đồng Thịnh Chử ngẩng đầu nhìn về hướng viện trưởng, vài giây sau đem món đồ đang chế tác trên tay bỏ vào giỏ, vỗ vỗ quần áo đứng lên nắm chặt tay bà.
Bà từ ái cười cười, dắt Đồng Thịnh Chử còn có Tô Đường đang nhìn chằm chằm đầu ngón chân, đi về hướng Lan Tĩnh.
"Thịnh Chử, đây là bạn Tô Đường, là con của dì Lan, con phải hòa hợp với bạn nhé." Viện trưởng nói xong lại quay qua Tô Đường: "Đây là bạn Thịnh Chử, từ nay về sau Đường Đường có thể tìm bạn để chơi."
Tô Đường được viện trưởng dắt tay, nghe vậy len lén nâng đầu nhìn qua Đồng Thịnh Chử, lại bị cái liếc mắt của hắn làm kinh hãi.
Ba người rất nhanh đến bên cạnh Lan Tĩnh.
Tô Đường vừa nhìn thấy mẹ liền buông tay viện trưởng, lạch bạch chạy về hướng Lan Tĩnh, sau đó trốn sau váy của bà.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ, truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ chương mới