TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Khúc xương cá màu trắng trên bàn vừa dài lại vừa thô, khó trách khiến cậu đau đến như vậy, hơn nữa A Chử còn nói cổ họng của cậu có chảy máu một chút.
Tô Đường buồn phiền nhìn một bàn cá nướng cũng không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
"Xương cá lớn như vậy mà cậu cũng có thể nuốt được?" Đổng Mạnh chậc lưỡi thắc mắc: "Sao rồi? Còn đau không?"
"Hay là đừng ăn nữa?" Dịch Vân Dương bưng chén giấm đi đến: "Tôi kêu nhà bếp làm cho cậu một phần cháo được không? Cậu thích ăn vị nào, sườn, thịt nạt hay trứng muối?"
Tô Đường lắc đầu không muốn ăn cháo, cậu thèm cá nướng nhưng lại không dám ăn.
Sợ bất cẩn nuốt thêm một đoạn xương nào nữa chắc đau chết.
Tô Đường tủi thân nhăn mặt, theo bản năng nhìn qua Đồng Thịnh Chử.
Đồng Thịnh Chử dọn dẹp mấy thứ linh tinh bỏ vào thùng rác, sau đó vươn tay nhéo nhẹ lên miệng của Tô Đường: "Muốn ăn?"
Tô Đường cực kì đáng thương gật đầu.
"Được rồi, ăn thêm chút nữa vậy!" Đồng Thịnh Chử nói.
Nghe được câu này Tô Đường lập tức nở nụ cười.
Đổng Mạnh ngồi đối diện nhìn Đồng Thịnh Chử vẫn như ngày thường, gỡ hết xương cá rồi đặt vào trong chén của Tô Đường, còn Tô Đường mới làm vẻ mặt đáng thương ấm ức giờ đây ăn đến vui vẻ thoải mái, như hoàn toàn quên đi những chuyện vừa xảy ra.
Y hừ hừ một tiếng, lấy chén cơm tẻ ban nãy định đưa cho Tô Đường, từng ngụm múc ăn.
Có trúc mã thì hay lắm à!
"Đương nhiên rất tốt." Dịch Vân Dương như đi guốc trong bụng Đổng Mạnh, kẹp một miếng thịt cá học theo bộ dáng Đồng Thịnh Chử gỡ hết xương rồi đặt vào trong chén của Đổng Mạnh, giọng đặc biệt ôn nhu nói: "Đừng sợ, không có xương."
Đổng Mạnh run rẩy nổi một tầng da gà.
Đột nhiên không còn hâm mộ Tô Đường nữa.
Người đàn ông chân chính không cần loại chăm sóc này, chỉ có nhóc con như Tô Đường mới thích thôi!
Kì nghỉ đông ngắn ngủi nhưng lại rất bận rộn, Tô Đường còn chưa kịp tận hưởng vài ngày đã chuẩn bị nghênh đón năm mới.
Tô Đường bị Lan Tĩnh cùng Tô Triết mang đi khắp nơi chúc Tết, thời điểm ở nhà còn phải tiếp đón họ hàng thân thích đến thăm.
Tô Đường mệt thân mệt tâm rầu rĩ không vui.
Năm rồi còn có Đồng Thịnh Chử cùng đồng cam cộng khổ bên cạnh, nhưng năm nay hắn đã bị gọi về nhà, Tô Đường chỉ có thể dựa vào điện thoại duy trì liên lạc mỗi ngày với hắn.
Nhưng Đồng Thịnh Chử dường như rất bận, mỗi lần gọi điện Tô Đường nói thật nhiều chuyện trên trời dưới đất, còn hắn qua một hồi lâu mới đáp lại khiến cậu lo lắng không thôi, sợ Đồng Thịnh Chử về nhà bị ba mẹ huấn luyện nghiêm khắc, ép buộc hắn điêu khắc tượng gỗ rồi bức hắn trở nên vô cảm tuyệt tình.
Vất vả lắm mới vượt qua Tết âm lịch gian nan, Tô Đường vui mừng quay về trường chuẩn bị đi học, thuận tiện chờ đợi lời hứa hẹn sẽ trở về của Đồng Thịnh Chử, kết quả lần chờ này mất đến tám năm.
Trong tám năm Tô Đường hoàn toàn không thể liên lạc với Đồng Thịnh Chử, từ sau lần gọi điện cuối cùng vào Tết năm đó, Đồng Thịnh Chử như biến mất khỏi thế giới.
Tô Đường từng nhờ Tô Triết giúp đỡ tìm Đồng Thịnh Chử, cũng từng đến văn phòng giáo viên xin chủ nhiệm lớp đem phương thức liên lạc của người nhà hắn cho cậu, nhưng cuối cùng cũng không có kết quả.
Không phải bọn họ không muốn giúp cậu, mà là không thể giúp được.
Số điện thoại mà Đồng Thịnh Chử đưa cho Tô Đường để liên lạc cũng bị xóa mất, căn nhà hắn từng ở bên cạnh Tô gia cũng biến thành một căn nhà bỏ hoang, bên trong phủ đầy tro bụi không ai ra vào nữa.
Hết thảy mọi thứ trống rỗng làm Tô Đường dường như sinh ra ảo giác, rằng trong cuộc đời của cậu chưa từng gặp ai mang tên Đồng Thịnh Chử, cũng không có người bạn nào giúp cậu gỡ xương cá, ủ ấm cho cậu vào những ngày đông rét lạnh.
Nếu không phải vẫn còn lưu lại nhật ký trò chuyện giữa hai người trên Wechat, hơn nữa Đồng Thịnh Chử còn nhắn một câu: Tôi rất nhanh sẽ trở về, chờ tôi.
Tô Đường thật sự nghĩ mình đã nằm mơ một giấc mộng thật dài, thật hạnh phúc.
Ngồi đọc lại những đoạn tin nhắn trên điện thoại, Tô Đường phiền muộn thở dài một hơi.
Rốt cuộc Đồng Thịnh Chử xảy ra chuyện gì? Có nguy hiểm hay không? Liệu hắn có quên đi cậu không? Liệu hắn có trở thành nhân vật phản diện tuyệt tình như trong sách hay không?
Mỗi khi suy nghĩ đến vấn đề này Tô Đường liền ủy khuất vô cùng, có một loại cảm giác như những năm qua mình đã làm việc không công vô ích.
Nếu Đồng Thịnh Chử quên đi cậu thì phải làm sao?
Cậu phải làm gì nếu hắn muốn tiêu diệt mọi thứ đây?
"Tô Đường, tan học rồi còn phát ngốc gì đấy?" Bạn cùng phòng Ngô Kiến Hào vỗ bả vai Tô Đường: "Đi ăn cơm nhanh, lát trễ hết đồ ngon."
"A, tới liền." Tô Đường lấy lại tinh thần cất điện thoại di động, dọn dẹp sách vở trên bàn rồi đi cùng Ngô Kiến Hào ra ngoài phòng học, bên ngoài còn có hai người bạn cùng phòng khác đang đứng chờ bọn họ.
Nhà ăn của trường đại học A trước sau như một, vừa đến giờ đã đông nghẹt người, cậu đã sớm quen mắt với cảnh tượng chìm đắm trong biển người này.
Bạn cùng phòng Hoàng Tuấn Vĩ nhanh tay lẹ mắt chiếm được một cái bàn, Tô Đường, Ngô Kiến Hào còn có Triệu Quốc Vinh ba người đứng xếp hàng chờ lấy phần cơm.
Dì phát cơm đã luyện tay cực kì thành thạo nhanh chóng múc đồ ăn, bởi vậy dù hàng chờ rất dài nhưng cũng không đến mười phút đã tới phiên nhóm Tô Đường.
"Một phần sườn chua ngọt, bông cải xanh, canh khoai sọ thịt băm." Tô Đường rất nhanh lướt nhìn mấy chục món bày biện trước mắt, tự động bỏ qua món cá mà cậu yêu thích rồi gọi món.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ, truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ , đọc truyện Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ full , Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ chương mới