TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lại một mùa hè mới đến, trên núi vẫn còn sót lại chút gió lạnh cuối xuân, theo gió, trĩ trắng dựng lên lông tơ mềm mại, từng sợi từng sợi, ban đêm vừa nhấc đầu lên đầy trời bạc trắng.
Ở trên núi, hai người cuối cùng cũng không thể chân chính không dính khói lửa phàm tục, Văn Nhân Quân tính toán sắp tới sẽ xuống núi một chuyến.
Đối với quyết định của đối phương, Diệp Bạch đều sẽ rất ít dò hỏi tại sao, Văn Nhân Quân nguyện ý ngây người trên núi, hắn sẽ xách một thanh kiếm đến thác nước bên vách núi luyện kiếm; Văn Nhân Quân muốn xuống núi, hắn lập tức về phòng thu dọn hành lý chuẩn bị xuống núi.
Mà người nói muốn xuống núi lúc này lại đang nghiêng người dựa vào cửa sổ, tay nâng rượu ấm.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên ly rượu tựa như ôn ngọc, mà tay cầm ly kia so với ngọc bích lại càng đẹp hơn.
Xung quanh đình viện không trồng cây, ánh dương buổi sáng tùy ý xuyên qua cửa sổ chiếu vào người bên song khiến cho nửa người đang ngồi là một mảng ánh sáng ấm áp đến mờ ảo, Văn Nhân Quân duỗi tay một chút về phía Diệp Bạch.
Người tập võ mẫn cảm, khi đối phương vừa có hành động Diệp Bạch đã đem ánh mắt dời lên người đối phương, sau đó cứ tự nhiên như vậy mà tùy ý để đối phương nắm lấy bàn tay buông bên cạnh người, sóng mắt luôn luôn bình tĩnh tựa hồ cũng có chút giật mình, lại tựa như cái gì cũng không có.
Nhưng Văn Nhân Quân biết hành động của đối phương là đang muốn hỏi "Làm sao vậy?" Kì thực cũng không phải có chuyện gì, chỉ là trong khoảnh khắc không điều khiển được bản thân mình mà thôi.
Thân ảnh đọng lại trong đáy mắt đối phương, cùng người trải qua một giây phút kia, Văn Nhân Quân muốn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương cho nên y vươn tay về phía bóng hình quen thuộc.
Quả thực là vô cùng quen thuộc.
Ngày ngày đêm đêm bên nhau, cùng sinh hoạt trong một không gian, một thời gian, thậm chí nhiệt độ trên cơ thể cũng cùng nhau giao hòa hết lần này đến lần khác.
Nhưng có đôi khi, cùng người thân cận hơn nữa, lại hiểu người hơn nữa, cũng có lẽ bởi vì đây là người thân cận nhất, cho nên ngược lại lại cũng không biết nên làm thế nào mới phải.
Cũng giống như Văn Nhân Quân của giờ phút này.
Trong một năm này, y đã đưa cho Diệp Bạch tất cả những gì liên quan đến kiếm, nhưng cho dù là kiếm phổ hay bất luận những cái khác thì cũng đều có liên quan đến kiếm cả.
Vậy thì ngoài những cái đó ra, Diệp Bạch còn thích gì nữa đây? Văn Nhân Quân phát hiện bản thân mình không có đầu mối.
Mỗi năm, vào ngày 7 tháng 7, trên đường người người đi lại nhiều hơn rất nhiều so với thường ngày, đèn lồ ng lớn nhỏ điểm xuyết hai bên đường phố, tiếng cười đùa, tiếng hét huyên náo hòa cùng những ngọn đèn cùng nhau dệt lên một con đường dài quanh co uốn lượn, như dải ngân hà trên bầu trời đêm.
Văn Nhân Quân cố ý chọn thời điểm này để xuống núi.
Bọn họ xuống đến chân núi vừa đúng trước Thất Tịch một ngày, nghỉ ngơi một chút, buổi tối ngày hôm sau là chính là thời điểm náo nhiệt nhất.
Xung quanh bọn họ có rất nhiều người.
Vai sát vai, chân liền bước, ban đầu chỉ là hai người song song bước đi trên đường phố, một lúc sau đã bị đám người chia cắt.
Cũng không phải là không thể đi ra khỏi dòng người, chỉ là sau khi bị dòng người chia tách khỏi Văn Nhân Quân, Diệp Bạch cũng thuận thế lui ra sau vài bước, không xa không gần theo sau.
Hắn cũng không rõ Văn Nhân Quân muốn làm gì.
Hắn có bao nhiêu lợi hại về kiếm thuật thì lại có bấy nhiêu bạc nhược về mặt suy đoán ý người, cho nên, tuyệt đại đa số thời điểm hắn đều có thói quen nghe theo, cũng bởi không để ý cho nên dù là việc gì đi chăng nữa thì đối với hắn đều không có ý nghĩa.
Trên đường, các sạp hàng hóa rất nhiều, đồ vật được bày bán cũng rất nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhập Ma tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhập Ma, truyện Nhập Ma , đọc truyện Nhập Ma full , Nhập Ma full , Nhập Ma chương mới