TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chiến Dương Úy?
Là ai?
Lúc xuống xe, hai bé con lại nghe thấy cái tên xa lạ này.
Bọn nó đưa mắt nhìn nhau, tại sao lại cùng họ với bố?
Còn bị bệnh liệt dương?
Cái tên này… Nghe ra cũng có ý nghĩ sâu xa lắm nha.
Nhưng mà, hai bé con thông minh ở đây lại lần lượt xoay người, lặng lẽ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho tổ chức tổng bộ, điều tra rõ tư liệu về Chiến Dương Uy.
Sau khi điều tra xong, hai cậu nhóc cũng lặng lẽ cất điện thoại, lúc xoay người lại cũng rất chột dạ mà nhìn qua đối phương, sợ thân phận thật sự của mình bị lộ.
Dù sao thì con trai ai cũng đều rất có lòng hiếu thắng, hai cậu nhóc này đều im lặng che chở lấy lòng tự trọng của người kia.
Chiến Cảnh Hi: "Haiz, nhóc em của mình chỉ biết mỗi một kỹ năng lái xe thôi, chứ còn năng khiếu bẩm sinh di truyền lại chẳng có gì lợi hại, mình không thể quay ngược lại khiến nó cảm thấy tự ti.
Mộ Nhạc Nhạc: ‘Haiz! Cũng tại anh đây quá mức ưu tú, nhất định phải giữ vững phong độ của một người anh trai ấm áp chiều chuộng em trai, không được để lòng tự trọng của em trai bị tổn thương.
’
Nghĩ tới đây, hai cậu nhóc đều nở nụ cười rạng rỡ với nhau, cười đến y như hai con husky ngơ ngáo.
Đúng lúc đó, Chiến Vân Khai đi tới bên cạnh Mộ Nguyệt Minh, căng thẳng mà dò xét: “Minh Nguyệt, em có bị thương ở đâu không?”
Vừa nãy, Mộ Minh Nguyệt đánh đến hung bạo.
Còn dã man hơn cả anh.
Chiều nào chiêu nấy đều là trí mạng.
Khí thế cuồn cuộn như thù gϊếŧ cha không đội trời chung vậy.
Cũng khiến cho Chiến Vân Khai có một cảm giác quen thuộc như đang được che chở.
Rõ ràng anh chính là đại ca, tại sao lại phải bắt một cô vợ kiều diễm tới bảo vệ mình chứ?
Nhưng màn, lúc đó Chiến Vân Khai lại rất hưởng thụ.
Không quan tâm là được bảo vệ hay đi bảo vệ, chỉ cần là Mộ Minh Nguyệt đánh nhau thì đó chính là một loại hưởng thụ không gì có thể sánh kịp.
Mộ Minh Nguyệt lấy dây buột tóc xuống, hất tóc ra phía sau, vén tóc lên rồi trả lại dây buột tóc cho Chiến Vân Khai: “Tại sao anh lại mang theo dây buột tóc?”
Cô không hề có thói quen này.
“Em không thích buột tóc, lúc ra ngoài ăn cơm tóc đều bị rũ xuống.
” Chiến Vân Khai trước giờ đã quen với chuyện mang theo dây buột tóc.
Này còn hữu hiệu hơn cả đeo một chiếc nhẫn cầu hôn nữa.
Mộ Minh Nguyệt nghe xong, mặt đều đỏ lên.
Không có được mấy người đàn ông tình nguyện đeo dây buột tóc vào cổ tay mình, chỉ có mỗi tên ngốc Chiến Vân Khai này thôi.
Bọn họ đã ly hôn rồi, anh vẫn là cố chấp như vậy.
“Bố, thật là chu đáo quá nha.
Nhìn qua là một người đàn ông độc thân, lại không ngờ còn là một người đàn ông rất tinh tế nha.
” Mộ Nhạc Nhạc đi tới trước mặt Chiến Vân Khai, trêu chọc nói: “Bố còn dây buột tóc không? Cho con một cái đi, con cũng muốn đeo.
”
Chiến Cảnh Hi cũng tham gia trò vui, chìa cánh tay nhỏ nhắn không thấy một chút cổ tay nào ra, nói: “Con cũng muốn một cái.
”
“Hai đứa muốn dây buột tóc làm gì?” Chiến Vân Khai bị hai cậu nhỏ này hỏi xin lại thoáng nhíu ấn đường lại.
“Dĩ nhiên là kịp thời buột tóc để mẹ có thể đánh nhau rồi!”
Hai cậu nhóc lại đồng thanh đáp.
Chiến Vân Khai: “…”
Chiến Vân Khai thật sự là không ngờ con trai của mình và con trai của Mộ Minh Nguyệt lại ăn ý đến như vậy, cứ như là hai anh em sinh đôi vậy.
“Chiến Vân Khai, không phải lần trước anh đã phế bỏ Chiến Dương Úy rồi sao, sao gã lại còn dám đụng tới anh nữa?” Mộ Minh Nguyệt nhìn về phía Chiến Vân Khai, hỏi: “Rốt cuộc anh có bao nhiều kẻ thù vậy?”
Mộ Minh Nguyệt tin rằng trải qua vụ lần này, Chiến Vân Khai nhất định sẽ còn đối mặt với nhiều kẻ thù hơn nữa.
“Còn nữa, trước đây không phải anh đều rất lố lăng sao, ra ngoài cũng phải mang theo mười mấy người vệ sĩ, sao bây giờ lại một minh đi ra ngoài rồi? Đến cả quản gia Trình cũng không có đi theo.
”
Mộ Minh Nguyệt càng nói, trong lòng lại càng thêm cảnh giác.
Cô đã từng chứng kiến qua rồi, lúc trước khi cô tan học về nhà, trong nhà đều bừa bộn ngổn ngang, nghe quản gia Trình nói là mới có kẻ thù nhân lúc Chiến Vân Khai bị bệnh mà đã tới đây đòi mạng của anh.
Kể từ khi đó, nơi ở của Chiến Vân Khai được đề phòng nghiêm ngặt, đi đâu cũng dắt theo mười người vệ sĩ.
Chiến Vân Khai ôm Mộ Minh Nguyệt vào trong lòng, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, anh không sao.
”
“Tôi không có lo lắng cho anh!” Mộ Minh Nguyệt vung nắm đấm lên đấm vào ngực của anh, lau đi khóe mắt.
Chiến Vân Khai nhìn thấy cô khóc, trái tim lại không ngừng xót xa.
Anh cau mày, thay cô lau nước mắt trên mặt, nói: “Minh Nguyệt, cám ơn em.
”
“Tôi không cần anh cám ơn!”
“Anh biết.
” Chiến Vân Khai mỉm cười, đôi mắt sâu lắng lấp lánh như chứa hàng triệu vì sao.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo, truyện Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo , đọc truyện Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo full , Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo full , Nhật Ký Lừa Ba Của Bảo Bảo chương mới