Giang Trí Viễn cau mày, quay người rời đi. “Con đi đâu?” Cố Minh Lệ một tay giữ anh lại. “Con về công ty.” Giang Minh Viễn nói: “Sắp có một cuộc họp trực tuyến.” “Ngày mai đi thì công ty của con cũng không sập được.” Cố Minh Lệ không hề nhượng bộ: “Nếu như con đã về thì hôm nay phải ở lại ăn cơm cho mẹ.” “Mẹ.” Giang Minh Viễn cảm thấy có chút đau đầu: “Mẹ hiểu ý con mà.” “Mẹ đương nhiên biết con muốn làm gì, con chính là không muốn mẹ được sống tử tế!” Cố Minh Lệ đột nhiên kích động, lời vừa nói ra liền rơi nước mắt: “Cha con qua đời sớm, nguyện vọng lớn nhất của ông ấy chính là có thể nhìn thấy con thành gia lập nghiệp, sinh con.”
Bà nói: “Kể cả con không nghĩ cho mẹ, thì ít nhất cũng phải nghĩ cho cha con chứ, lẽ nào cha con lại không muốn con có người nối dõi?” Giang Minh Viễn hít một hơi thật sâu, hạ thấp tông giọng: “Việc này chúng ta để hôm khác hẵng nói.” “Không được để hôm khác, phải nói luôn trong hôm nay.” Cố Minh Lệ chỉ về hướng ghế ngồi: “Ở lại ăn cơm với mẹ.” Ý kiến của hai mẹ con họ đối với vấn đề hôn nhân không thể thống nhất ý kiến, Cố Minh Lệ thật lòng muốn anh tìm được một người vợ dịu dàng đức hạnh có gia thế, Giang Minh Viễn lại ghét nhất cái kiểu quan hệ bị ép buộc này. Tính cách hai người đều rất cứng đầu, vì chuyện này mà cãi nhau không ít lần, lần nào cũng cụt hứng mà bỏ về.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!