Bạn nhỏ Tinh Tinh quyết định phải thể hiện thật tốt, khiến cho mẹ càng yêu thương mình nên giơ tay lên nói muốn tự thay quần áo. Trình Hoan muốn xem trò hay liền đồng ý. Cô đứng bên cạnh, xếp quần áo ra: “Vậy con mặc đi.” Tinh Tinh cũng không phải lần đầu tiên tự mặc quần áo, coi như có chút kinh nghiệm, biết nên mặc cái gì trước mặc cái gì sau. Cậu cầm chiếc quần lót lên, hai tay giơ lên trước mặt, nghiêm túc nhìn một lúc, mới cho chân vào một ống trước. Trình Hoan ở bên cạnh nín cười nhìn cậu mặc ngược quần lót, có chút xấu xa không nhắc nhở cậu. Tinh Tinh tự mình mặc quần lót vào, đứng dậy kéo lên, mới nhận ra có gì không đúng. Cậu bé cúi đầu, nhìn phần vải rõ ràng bị thừa ra ở giữa chân, ồ lên một tiếng, lại đưa tay ra sau sờ, cuối cùng mới nhận ra.
Cậu quay đầu lén nhìn mẹ, Trình Hoan quay đi chỗ khác coi như không nhìn thấy sự lúng túng của cậu. Tinh Tinh nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần ra quay mặt kia mặc vào, lần này cuối cùng cũng mặc đúng. Mặc quần áo quả không dễ dàng chút nào! Tinh Tinh vỗ vỗ mảnh vải duy nhất trên người, giống như đã làm được việc đại sự gì không bằng. “Mẹ!” “Ừ?” Trình Hoan quay đầu lại, ngạc nhiên như vừa mới nhìn thấy: “Tinh Tinh tự mặc được quần rồi, con thật giỏi!” “Hì hì.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!