TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Trong tiểu viện, Ngọc Trản và Ngọc Thủy đương cùng Ngọc Xuân, Ngọc Hạ ngồi dưới hàng hiên, mượn nắng trời soi mà thêu thùa may vá.
Nhị cách cách được đặt trong chiếc xe tập đi do Lý Vi nhờ thợ thủ công làm. Xe tập đi này là kiểu xe hồi bé nàng từng sử dụng: hai vòng sắt tròn được nối liền bằng ba thanh sắt mỏng, cỡ vòng bánh dưới lớn hơn, có gắn thêm bốn bánh xe nhỏ; vòng trên có buộc một tấm yếm vải để đỡ lấy bờ m ông bé xíu của Nhị cách cách. Chiều cao chiếc xe vừa đủ cho chân Nhị cách cách chạm được xuống đất.
Tập đi bằng loại xe này phải nói vô cùng vững chắc, xe sẽ không lật và em bé cũng không bị ngã.
Bản thiết kế nàng vẽ đơn giản lắm, mà sản phẩm thợ thủ công đưa tới thì lung linh hơn nhiều. Vòng phía dưới làm từ đồng thau, vòng đằng trên lại là chất gỗ lim, làm ra trông y hệt cái ghế móng ngựa, ở sau còn có chỗ tựa lưng, chỗ cho con nít bám tay ở trước còn được bọc da dê, chất da mềm mại không gây cộm tay. Làm kiểu dưới nặng trên nhẹ thế này, Nhị cách cách vừa ngồi vào đã khoái tít cả mắt, đòi ngồi suốt ngày không chịu ra. Chỉ là có món đồ như chiếc xe con đây, không gian trong phòng hiển nhiên không đủ cho tiểu cách cách tung hoành.
Lý Vi bảo người đưa con ra ngoài sân. Cô bé con chẳng màng mặt trời chiếu nắng, vừa khúc khích cười chạy khắp khoảng sân, vừa thích chí la hét. Bách Phúc lon ton chạy theo không biết mệt.
Nàng hứng lên, cũng cùng chạy với Nhị cách cách, hoặc chạy vượt lên trước vỗ tay cho Nhị cách cách đuổi, làm con gái thêm hưng phấn bội phần, la hết hồi này đến hồi khác. Cuối cùng đã thành công dẫn gọi a mã nó đương ở thư phòng bên tiền viện phải mon men sang đây.
Dạo này tâm trạng Tứ a ca cứ phơi phới. Hoàng thượng không làm khó thái tử, song cũng không tỏ chút thiện ý nào với y. Tháng tám, ngài đưa thái hậu đi Nhiệt Hà, chỉ dẫn Đại a ca và mấy a ca bé theo. Thái tử không nhắc; Tam a ca mắc cảm lạnh thương hàn tiêu chảy, đành cáo bệnh; Tứ a ca nói phúc tấn có thai, chuyện trong phủ không ai quản lý, cũng xin chỉ cho ở lại.
Thực ra dù không nhắc, hoàng thượng cũng không định dẫn họ đi. Ngũ a ca, Thất a ca và Bát a ca thì không ý kiến gì, song lúc sắp đi hoàng thượng lại cũng chẳng hề ngó tới tên của họ.
Tứ a ca đã nhìn thấu suốt thái độ của từng người. Ngũ a ca thờ ơ, Thất a ca giữ im lặng, còn Bát a ca bộc lộ rõ niềm thất vọng ngay trong lời mình nói. Y đã rất cố gắng trong lần xuất chinh này, lúc ở ngoài hoàng thượng còn bảo sẽ thưởng cho y, kết quả lại không bắt được Cát Nhĩ Đan, phần thường này cũng bị đẩy vào quên lãng. Sau khi hồi kinh, nhiều lần y vào cung hòng tỏ lòng hiếu thảo, dẫu bị hoàng thượng mắng một trận cho hả giận cũng xin chịu.
Nhưng dù có muốn làm bao cát để hoàng thượng xả cơn tức thì cũng chẳng đến lượt y.
Phần khác, thái tử cũng tỏ sự ơ hờ trước mọi sự. Từ cách liên tục trì hoãn việc nạp thái tử phi bao nhiêu lâu, y đã hiểu thấu tâm tư của hoàng a mã. Con trai ở những gia đình ngoài kia khi đến tuổi trưởng thành, độ hơn mười bốn, mười lăm, là cha mẹ đã muốn cưới vợ cho con để nối dõi tông đường, ấy mà một thái tử như y lại phải đợi tới tận hai mươi mấy tuổi.
Vì y, chuyện cưới hỏi của mấy đứa em cũng bị dời lại, nhưng may sao đến ngưỡng mười sáu, mười bảy là đã được thành thân. Bởi thế nên trung bình số tuổi con trai các phủ trong kinh đi lấy vợ càng lúc càng lớn.
Y gọi Tứ a ca vào, giao cho chàng một việc.
Y biết lão Tứ đứng về phía mình, do đó hễ có chuyện gì tốt là tự khắc nghĩ đến đứa em này. Trước lúc rời kinh hoàng thượng có dặn sang năm sẽ có a ca được chia phủ, nhóm a ca cùng đi bắt Cát Nhĩ Đan chuyến này đều được phong tước. Đại a ca chắc chắn sẽ được phong Quận vương, trở xuống những a ca khác thì khó nói. Thái tử nghĩ Tam a ca và Tứ a ca đoán chừng cũng trúng được một tước Quận vương; lão Ngũ lại ở diện nguy hiểm, song có lẽ nể mặt Nghi phi và thái hậu, biết đâu sẽ phong cho thêm nữa thì sao?
Từ Thất a ca đổ đi hẳn sẽ là Bối lặc. Thất a ca và Bát a ca đều phải ra cung dựng phủ, Quận vương phủ của đám Đại a ca cũng cần mở rộng hơn. Một nhiệm vụ béo bở thế này, xưa nay toàn người khác giành làm.
Tứ a ca nghe thái tử nói xong, cũng nhận ơn y. Riêng với Nội vụ phủ, đây đúng là tiền nhảy từ tay trái sang tay phải, trong đó có bao người chịu ơn thì không biết được. Hôm nay chàng nhận việc này, nhất định món lợi về sau sẽ có một phần của chàng.
Thái tử cười nói: "Đệ mới dựng phủ mấy năm, trong phủ đã có thêm rất nhiều người. Nghe nói phúc tấn nhà đệ cũng có rồi, nhân dịp này hãy cố mà làm cho tốt đến đâu hay đến đấy, những cơ hội kiểu này không phải năm nào cũng có đâu."
"Đa tạ thái tử." Tứ a ca hành đại lễ.
Điều quan trọng nhất khi dựng phủ ấy là phải cho cư dân sống trong khu vực xung quanh di chuyển sang nơi khác. Việc này chẳng những tốn nhiều thời gian, mà còn dễ hứng gạch đá dư luận, hở tí là bị người ta chỉ mặt điểm tên cả tông môn nhà mình mà hỏi thăm ngay.
Đương nhiên Tứ a ca hơi đâu lại tự đi đâm đầu vào hố lửa, chàng chỉ cầm bản vẽ về xem xét kỹ, rồi đóng cửa phủ không ló mặt ra nữa. Hoàng thượng không có trong kinh, mình vẫn nên ngồi yên một chỗ là hơn, cứ nhảy lên nhảy xuống khéo gặp điều bất trắc như chơi. Chàng xem bức vẽ phong thủy của phủ đệ Thất, Bát a ca, không nhịn được lại lôi bức vẽ phong thủy của phủ Tứ a ca ra so sánh.
Và tổng kết được rằng: phủ đệ của chàng tốt hơn cả, về vị trí, phong thủy, kiến trúc bên trong cũng tương đối hoàn thiện. Còn phủ của Thất a ca lẫn Bát a ca đều cần làm một cuộc đại thi công thì mới nên hình nên vẻ được. Nếu chàng được phong Quận vương, ắt là sẽ phải mở rộng thêm phủ đệ, và có lẽ sẽ có khoảng vài con ngõ dân ở phải dời đi.
Mà việc mở rộng phủ đệ nhằm vào mục đích gì?
Tứ a ca mải mê so tới vẽ lui trên bức phong thủy nhà mình, quên béng đi luôn bức vẽ nhà hai vị a ca khác. Tổng thể phủ Tứ a ca hiện giờ mang hình chữ nhật, vì chỗ này ngày xưa là nơi ở của quan phủ thời Minh, nên phần cốt đã khá hoàn chỉnh, muốn nới rộng thì chỉ còn cách nới một bên, làm vậy sẽ giúp có thêm nhiều không gian và dễ bề khai triển.
Căn cứ vào bức vẽ phong thủy, có thể thấy hướng bên viện của Lý thị là hướng tốt nhất để cơi nới. Bên đó ít dân sống, lúc cho dân chuyển đi sẽ giảm thiểu được số đá gạch phải hứng. Chàng chồng một tờ giấy lên bức vẽ, rút khuê bút* đồ theo các nét, lại giở giấy ra để vẽ thêm cảnh vật vào xung quanh, rồi lại chồng giấy lên đồ các căn nhà nằm quanh quanh. Đồ những nét khái quát xong, chàng nhẩm tính, bắt đầu thấy với khoảng diện tích nhỏ tí này thì thực là không làm ăn gì được rồi.
Lúc đầu cả phủ đệ có hình chữ "串" (xuyến), sau nới thì thành chữ "册" (sách). Lấy chính viện làm trục giữa, lúc trước là "卅" (tạp), bên này ngăn cách bên kia bằng một cánh cửa, ngay chính giữa là thư phòng của chàng và chính viện của phúc tấn, hai bên lần lượt là viện của nhóm cách cách và phòng ở của hạ nhân.
Hiện giờ khả dĩ mở rộng ra thêm bằng hai dãy nhà ở phía Đông, chính xác là bên viện của Lý thị và Võ thị. Với tiền đề là không làm thay đổi bố cục ban đầu, thì sẽ cho dời viện của Lý thị và Võ thị ra ngoài là tốt nhất, dỡ khoảng viện đang ở hiện nay đi, xây lại thành hoa viên thứ hai. Song làm vậy phúc tấn chưa chắc đã mừng, họa chăng nàng sẽ cảm thấy Lý thị lại ở xa hậu viện hơn.
Tứ a ca đặt tờ giấy ấy sang bên, nghĩ hay chọn một bên dãy nhà dân khác để nới? Chàng nhấc bút khoanh một vòng quanh khu đằng sau phủ đệ, thôi thì xây ngay ở đây luôn đi. Hoa viên cũ vốn nhỏ, chọn luôn khu này rồi xây lại một cái lớn hơn vậy. Như thế sẽ không cần phải đổi bố cục nữa.
Chàng mê mải quá quên cả bữa. Tô Bồi Thịnh thấy chàng cắm cúi hết viết thì vẽ, hết tìm tài liệu thì lật bản vẽ, đồ đạc các thứ bày đầy trên bàn, cũng không dám vào giục.
Mãi đến tận chiều, tiếng cười thánh thót của Nhị cách cách râm ran truyền lại, làm Tứ a ca sực bừng tỉnh. Chàng buông bút, chợt thấy lưng eo nhức mỏi. Nếu có một khu vườn mới rộng lớn, chàng cũng thường xuyên được dịp đi dạo cho qua giờ hơn. Chàng vươn vai, nhìn về phía tiểu viện. Tiếng cười hòa lẫn tiếng hét của Nhị cách cách chốc chốc lại ầm vang.
Con nít mà cười kiểu ấy sẽ hại cổ họng mất.
Tứ a ca lo lắng nghĩ, trông cậy vào Lý thị là điều bất khả rồi. Chính nàng còn chưa lo nổi cho mình, chứ đừng nói là để nàng trông con. Có điều cách cách trong cung toàn bị quản thúc nghiêm quá đâm ra ai cũng thành tính nhu nhơ, cứ nhìn Ngũ muội muội sinh cùng một mẹ với chàng là biết, vâng lời đến mức khiến chàng lâu lâu thực chẳng dám nhìn. Làm một cách cách thì phải có khí thế, dù khí thế thiếu hụt, nhưng tính nết cũng phải bạo dạn, không thì tới khi lấy chồng chẳng lại đợi người ta hiếp đáp à?
Hoàng thượng luôn dạy con gái theo đạo ôn, lương, cung, khiêm, nhượng, làm tất cả cứ thành ra ngây thơ dại khờ như là nữ tử nhà Hán, không có một chút nào hào phòng cởi mở như phái nữ tộc Mãn. Để thế mà gả vào nhà người, ai yên tâm cho đặng?
Nghĩ thế, chàng thấy để Lý thị nuôi Nhị cách cách biết đâu cũng tốt.
Cứ đi xem sao vậy.
Tứ a ca thay hẳn sang bộ quần áo khác, chải lại tóc, lại còn nổi nhã hứng cầm theo cây quạt xếp. Tô Bồi Thịnh thấy chàng làm dáng xênh xang, nghiêng đầu nhìn qua bàn học, nhủ bụng: Hôm nay bụng dạ a ca cứ như nở hoa, chắc làm việc suôn sẻ lắm đây?
Nghĩ đến chuyện phong Bối lặc, mở rộng phủ đệ và hoa viên mới, làm cả quãng đường bước chân Tứ a ca đi cứ bay bổng lâng lâng. Vào tiểu viện, chàng thấy Nhị cách cách đương ngồi trong một thứ đồ lạ kỳ, đôi chân ngắn chạy thoăn thoắt. Chàng rảo bước tới gần, khom người giữ chiếc xe tập đi của con lại, ngắm trái nghía phải, bụng thầm khen: Quả là một thứ hay.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Xuyên Thanh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Xuyên Thanh, truyện Nhật Ký Xuyên Thanh , đọc truyện Nhật Ký Xuyên Thanh full , Nhật Ký Xuyên Thanh full , Nhật Ký Xuyên Thanh chương mới