TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Lý Vi có không hiểu, không bằng lòng cỡ nào, thì Nhị cách cách vẫn nhanh chóng bị ẵm ra khỏi chăn, sửa soạn tươm tất, rồi được ôm ra ngoài. Nàng chỉ khoác tấm áo giản đơn, để nguyên mái đầu tóc tai bù xù, tiễn con ra khỏi tiểu viện. Ngọc Bình sốt hết cả ruột, cầm theo chiếc áo choàng rộng hớt hải đuổi theo: "Cách cách! Trời vẫn còn đổ tuyết đấy!"
Đằng trước, trong bóng đêm nhập nhèm, dưới tán mấy ô giấy dầu giăng cao, Tô Bồi Thịnh và nhũ mẫu ẵm Nhị cách cách bước đi phăng phăng chẳng còn thấy bóng dáng.
Thời gian còn lại Lý Vi không ngủ nổi nữa. Ngọc Bình nhìn trời, khuyên nhủ: "Cách cách, hãy còn sớm lắm, người về ngủ thêm một lúc đi."
"Thôi, thu dọn đi, ta dậy đây." Lý Vi bọc mình trong áo choàng quay về phòng, rửa mặt thay đồ, ăn vội bữa cơm rồi ngồi yên trong phòng làm hòn vọng nữ. Đợi mãi đến khi trời đen kịt, Triệu Toàn Bảo mới chạy về, vừa thở hổn hà hổn hển, vừa nói: "Về rồi, về rồi!"
Nàng đứng bật dậy, ôm áo choàng chạy ào ra đón.
Ngờ đâu Nhị cách cách lại được bọc trong chiếc áo choàng nhỏ lạ lẫm chưa thấy bao giờ, trên đầu còn đội mũ trùm đầu, đương nằm trong lòng nhũ mẫu ngủ say tít mù khơi. Tô Bồi Thịnh cũng đưa về cùng, theo sau là mấy người khiêng rương.
Lý Vi ôm lấy con gái, vào phòng đặt lên giường, vừa định c ởi quần áo cho con ngủ thoải mái hơn, ai ngờ nó lại dậy. Vừa dậy đã ôm nàng líu tíu kể hôm nay đi chơi vui ơi là vui, thái tử điện hạ rất quý nó, cứ ôm nó suốt thôi, vân vân; còn bảo đói bụng quá, lúc trong cung chỉ ăn mỗi bánh ngọt, chưa ăn bữa chính, bấy giờ bụng đã reo inh ỏi rồi.
Khi Nhị cách cách ôm cái bát vàng nhỏ của mình vùi đầu ăn cơm, bên gian sát vách Tô Bồi Thịnh đương giải thích với Lý Vi trong bộ mặt ngơ ngác rằng chuỗi hạt dài và những rương hòm kia là thứ gì.
Tất cả đều là phần thưởng của thái tử. .
||||| Truyện đề cử: Chồng Cũ Là Quyền Thần |||||
Mở từng chiếc rương ra, khắp cả căn phòng ngập trong sắc vàng sắc ngọc chói lọi đến là nhức mắt.
Nhưng thú thật... Lý Vi không muốn lắm...
Vì đây vốn là quà thái tử để dành cho hai cách cách chết yểu, nào các kiểu tú cầu, quạt tròn, khăn thơm, túi hương, ngựa vàng, thỏ ngọc,... mà con gái thích. Ngoài ra còn có cung tên và yên ngựa, roi da, vì rằng thái tử luôn mong một ngày được đưa tiểu cách cách đi cưỡi ngựa, vậy nên lúc chuẩn bị có hơi gấp rút.
Ý Tứ a ca là nếu thái tử thưởng rồi, vẫn nên lấy ra cho Nhị cách cách dùng. Đều là đồ tốt cả, chế độ mà cách cách nhà thái tử được hưởng còn cao hơn chàng.
... Nhưng vậy có xúi quẩy quá không?
Chiếc áo choàng Nhị cách cách khoác lúc về là đồ thái tử sai người làm cho tiểu cách cách chết yểu, các loại áo quần, giày ủng, trang sức cũng có hẳn hai rương.
Tô Bồi Thịnh nói xong, nhận ra sắc mặt Lý Vi không ổn lắm, thế là không muốn cho Nhị cách cách dùng à? Suy đi nghĩ lại, hắn thân thiện chêm thêm câu: "Lát nữa Tứ a ca sẽ sang đây."
Khi chàng sang, ắt hẳn sẽ muốn nhìn thấy những thứ này được bày biện ra, chứ không phải cất tiệt trong rương.
Lý Vi hết cách, đành bảo nhũ mẫu tạm cất đồ chơi trong phòng Nhị cách cách, để qua vài hôm nữa trời nắng đẹp, sẽ lấy ra phơi nắng rồi đưa cho Nhị cách cách chơi. Quần áo cũng phải đem phơi nắng, kiểm tra xem có chỗ nào bị sâu đục, nhiễm bẩn không.
Hôm sau, xe la của Dục Khánh cung lại đến đón Nhị cách cách. Suốt những ngày ăn tết, cỗ xe này chưa khi nào ngơi nghỉ, cần mẫn làm nhiệm vụ đưa Nhị cách cách vào cung. Lý Vi nghe Nhị cách cách về kể phần lớn thì giờ nó ở cùng thái tử phi, quá lắm là lúc dùng bữa mới thấy thái tử tới thăm nó. Song phần thưởng thì hôm nào cũng có đủ.
Bên Đại cách cách lại có phần khó xử. Ngày đầu tiên về chỉ cầm theo quà thái tử phi thưởng, rồi cũng chẳng nhắc gì chuyện đón vào trong cung nữa.
Lý Vi cũng thấy bối rối, nhưng bấy giờ làm gì cũng thành sai trái. Nên thôi cứ ở yên đấy, giả vờ không biết vậy. Liễu ma ma thấy nàng lo, bèn đi nghe ngóng chuyện của Đại cách cách rồi về kể với nàng: "Các ma ma và nhũ mẫu của Đại cách cách hiểu cả. Chuyện Nhị cách cách vào cung tuy Đại cách cách có biết, song bọn bà ta đều bảo với Đại cách cách rằng: Nhị cách cách đi như thế là để tận hiếu thay Tứ a ca và phúc tấn, vì Đại cách cách phải ở nhà chăm phúc tấn nên không cho đi. Trông vẻ Đại cách cách cũng không để bụng chuyện này."
Lý Vi khẽ thở phào, Liễu ma ma cười nói: "Nghe kể tối hôm Đại cách cách về còn khóc lóc, bảo không muốn vào cung nữa. Trong cung lắm quy củ khắt khe, trẻ con sợ là chuyện thường. Nhị cách cách vì bé tuổi, vẫn chưa biết sợ, đâm ra mới không la lối ầm ĩ."
"Bên Tống tỷ tỷ thì sao?" Nàng hỏi.
Liễu ma ma sửng sốt, liền đó dửng dưng cười bảo: "Cách cách, người quan tâm nàng ta làm gì? Vậy đi, nếu cách cách áy náy thực, nô tỳ sẽ đi xem sao?" Bà ta khựng lại, đoạn nói: "Cách cách, chuyện sủng ái này đâu ai nói rõ được, cũng chẳng có cách nào điều khiển cả. Ngày đầu Đại cách cách và Nhị cách cách đi cùng nhau, sang hôm sau lại đón mỗi mình Nhị cách cách, chỉ có thể kết luận là Nhị cách cách hợp duyên quý nhân. Chứ không một cỗ xe ấy, chở thêm một đứa con nít cũng đâu hao tổn gì."
Vẫn phải để Liễu ma ma phân tích mới hay. Lời bà ta nói tuy nghe tàn khốc, nhưng câu "chuyện sủng ái đâu ai thấy rõ" lại là sự thật. Huống chi, đây là sủng ái mà Nhị cách cách có được, Lý Vi vốn cũng không định bắt con gái mình phải nhường cho ai. Chỉ lo con mình sẽ bị người ta đố kỵ. Nàng đã thấm thía lắm cái cảm giác khi bị người khác ganh ghét rồi, không muốn những vô tư vô lự biến mất khỏi tuổi thơ của Nhị cách cách, để con phải nhìn thẳng vào bộ mặt xấu xí trong thế giới người lớn nữa.
Buổi tối, nàng và Ngọc Bình bàn nhau xem có cần cho thêm vài a hoàn nhỏ vào làm bạn chơi với Nhị cách cách hay không. Bạn bè của nàng thời bé được phân theo các bậc lớp từ mẫu giáo, tiểu học, cấp hai, cấp ba, ở giai đoạn nào nàng cũng có cả đám bạn đồng trang lứa. Dù xuyên không về đây, tính trên con phố Lý gia ở, con gái của các nhà cũng là bạn cùng lớn lên bên nhau.
Nay xem ra, để Nhị cách cách và Đại cách cách kết bạn thì hơi bất hợp lý. Những việc diễn ra xung quanh cả hai đứa trẻ đều quá phức tạp, dẫu sinh ra trong một phủ, nhưng đến nay lại chưa gặp nhau được mấy lần, chứ đừng nói là chơi chung.
Ngọc Bình nói: "Cách cách nói đúng, vậy đi, ngày mai nô tỳ đi hỏi Trang ma ma xem liệu có được chọn thêm mấy a đầu bé vào đây nữa không."
Hết tết, hoàng thượng lại đem binh đi đánh Cát Nhĩ Đan. Lần này không cho a ca nào theo cùng, hoàng thượng tự dẫn người đi luôn, nghe bảo đã thám thính được vị trí Cát Nhĩ Đan ẩn nấp, lần này nhất định sẽ tóm gọn thành công.
Trước đó Tứ a ca có tiếp nhận việc dựng phủ giúp bọn đệ đệ từ tay thái tử, hoàng thượng khen Tứ a ca làm tốt, nên đã chính thức giao hẳn cho chàng.
Lần này đến cả Tứ a ca cũng không thể tiếp tục lừa mình dối người nổi nữa, song thái độ của hoàng thượng với thái tử quả tình có hơi... vi diệu...
Về chuyện trong triều, dường như trong vô thức, hoàng thượng đang tẩy sạch mọi vết tích giám quốc của thái tử. Lần này trước khi hoàng thượng xuất chinh, nghe nói ngài đã có một cuộc trò chuyện dài hơi với thái tử, và lại còn thưởng cho hết thứ này đến thứ khác, như thể vẫn coi trọng thái tử như xưa. Song nhóm a ca người nào người nấy cũng cảm nhận được sự vi diệu này.
Cả Tam a ca lẫn Ngũ a ca đều đang dần xa lánh thái tử. Mà thái tử chẳng còn thường xuyên xuất hiện ở thư phòng nữa; chẳng còn những khung cảnh y nắm tay các tiểu a ca dạy từng đứa viết chữ, kéo cung nữa.
Hồi tết, thái tử còn nâng cốc vui chuyện với lũ em. Hoàng thượng vừa đi khỏi, thái tử đã đóng chặt cửa cung, mười ngày mới gửi người giục ngựa chuyển tấu chương ra tiền tuyến; hoàng thượng phê duyệt xong, lại cho khoái mã đưa về cùng tình hình chiến sự.
Tứ a ca bắt đầu thấy lo, chẳng biết dạo trước mình thân thiết với thái tử liệu có khiến hoàng thượng bất mãn hay không. Đành ra sức gấp bội, cố gắng làm tốt công việc được giao. Chỉ là nỗi sợ trong lòng cứ mỗi ngày một lớn thêm. Không phải chàng không đoán ra ý của hoàng thượng, nhưng ngài không thể nào lảng tránh việc thái tử đã đến tuổi thành thân được. Dần dà rồi các đại thần trong triều cũng sẽ dâng sớ góp ý, mời thái tử cùng tham gia chính sự. Tóm lại, cứ để thái tử "học" hoài là không được.
Thái tử cũng không còn cách nào giành được sự tín nhiệm của hoàng thượng nữa. Ngồi ở vị trí của y, làm tốt hay làm tệ đều bị người khác nói, hay dẫu có muốn làm ở mức trung bình thôi, sẽ lại bị chê bôi làm qua loa xoàng xĩnh. Vả lại, nếu những nghi kỵ của hoàng thượng mỗi ngày một nhiều hơn, thì ngài sẽ rất khó tin thái tử sẽ bằng lòng thúc thủ chịu trói.
Tứ a ca không muốn bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa hoàng thượng và thái tử, song chàng là a ca xếp hàng trước nhất, chuyện này không phải cứ chàng không muốn là sẽ không dính dáng vào được.
Mấy bữa nay, ngoài ban ngày theo dõi tiến độ dựng phủ đệ của Thất a ca và Bát a ca, thì đến tối Tứ a ca lại ngồi trầm tư trong thư phòng.
Nếu hoàng thượng muốn hạn chế không cho quyền hành của thái tử bành trướng ra thêm, rất có khả năng rằng ngài sẽ không tự ra tay, mà là đẩy một vài a ca đã trưởng thành vào những mớ mâu thuẫn xích mích này. Xếp phía đầu là Đại ca ca, Tam a ca và chàng. Ngũ a ca thì thiếu điều gắn bốn chữ "ta hạng tầm thường" lên đầu, Thất a ca cũng giả ngu.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhật Ký Xuyên Thanh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhật Ký Xuyên Thanh, truyện Nhật Ký Xuyên Thanh , đọc truyện Nhật Ký Xuyên Thanh full , Nhật Ký Xuyên Thanh full , Nhật Ký Xuyên Thanh chương mới