TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Kiều Cảnh Nam gật đầu, khuôn mặt thoáng chút suy tư, "Cha mẹ em ấy không may qua đời sớm, nhà chú cướp hết tài sản mà cha mẹ để lại cho em ấy, còn đối xử với em ấy vô cùng bạc đãi.
Về sau khi em ấy quen biết cháu vẫn luôn là cháu che chở cho em ấy, nhưng bọn họ cứ lấy lý do là em ấy là người của Thẩm gia ra để bức bách em ấy.
Tuy là Kiều gia có quyền thế nhưng cũng không ngăn hết được miệng đời, cháu cũng không muốn mọi người nói em ấy là gả vào nhà giàu liền vong ân phụ nghĩa..."
Kiều Cảnh Nam hiếm khi nói nhiều như vậy.
Âu tổng nhận ra hắn đã thay đổi rồi, trước kia chỉ luôn mang một vẻ lạnh lùng quyết đoán, nay lại có thể vì một thiếu niên mà lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Cậu thiếu niên kia mặt mũi xán lạn lại ngoan ngoãn, có thể được cả hai chị em Kiều gia chấp nhận bước vào cửa lớn Kiều gia hẳn là cũng có gì đó xứng đáng.
"Có lời này chú vẫn phải hỏi cháu, đứa nhỏ thừa kế kia, cháu đã giải quyết rạch ròi với Thẩm gia và mẹ nó rồi sao?" Dù sao cũng là gia nghiệp lão Kiều để lại, nếu một mai đứa bé đó bị người Thẩm gia hay người nào khác tính kế, vậy thì Kiều gia phải làm sao đây.
Kiều Cảnh Nam cười nói, "Hiện tại một lời khó nói rõ, lần sau cháu sẽ dẫn hai cha con em ấy đến Âu gia thăm chú, nhưng mà Tiểu Vũ là con trai ruột của cháu, nên chú Âu có thể yên tâm."
Âu tổng "à" một tiếng, trong lòng bây giờ mới rõ ràng những hoài nghi lúc trước, nếu đó là con trai ruột của Kiều Cảnh Nam vậy thì mọi sự đều sáng tỏ, chuyện thừa kế đương nhiên là không có vấn đề.
Còn về phần nguyên do, hào môn nào mà sau lưng chẳng có vài bí mật, nên ông cũng không lấy làm lạ.
Nghĩ lại thì đứa bé Tiểu Vũ kia càng nhìn càng thấy giống Kiều Cảnh Nam lúc nhỏ, phong thái cũng toát ra vẻ cao quý bất phàm khác hẳn những đứa trẻ bình thường, càng nhìn càng thấy ưng mắt.
Nếu như thằng nhóc Tĩnh Siêu cũng sớm đem về cho ông ta một đứa cháu trai thì tốt rồi, bằng tuổi với nhau mà con trai của Kiều Cảnh Nam đã lớn chừng này, đúng là khiến người ta phải ghen tị mà.1
Kiều Cảnh Nam nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Âu tổng, nói đùa một câu, "Về sau Tiểu Vũ cũng có thể là cháu trai của chú mà."
Âu tổng cười cười gật đầu, nhận thêm một đứa con nuôi trên danh nghĩa cũng không có chút tổn hại gì với Âu gia, còn có thể tiện nghi thêm một đứa cháu trai dễ thương như vậy, *** *** **** *** ai lại không thích chứ.
Kiều gia và Âu gia lại càng thêm thân tình, cũng không phải là chuyện gì xấu.
"Vậy lần sau, cháu chọn ngày đưa hai người họ đến Âu gia ăn bữa cơm đi."
Kiều Cảnh Nam biết Âu tổng xem như đã ngầm đồng ý, vui mừng nói một tiếng cảm ơn.
...
Bên này Thẩm Tư Thần vốn muốn đi tìm Liễu San San, nhưng đi tới đi lui lại lạc vào trong mấy tiểu viện gần vườn hoa, cậu nương theo âm thanh ồn ào tìm đường trở về, giữa chừng đột nhiên lại có một người chặn đường cậu lại.
"Lâu quá không gặp nhỉ, anh họ."
Giọng nói này dù có đầu thai trở lại cậu cũng nhận ra, là Thẩm Triệu Hy, con trai của Thẩm Ân và Triệu Tư.
Thẩm Tư Thần nhìn thiếu niên trước mặt, nếu như cậu ta không lên tiếng e là cậu cũng khó mà nhận ra.
Cậu ta rất khác so với trí nhớ của cậu.
Thẩm Triệu Hy nhỏ hơn cậu hai tuổi, cậu nghe nói năm cậu ta mười tám tuổi đã sớm được dì đưa ra nước ngoài du học, thật không ngờ bây giờ cậu ta đã trở lại.
Thẩm Tư Thần lùi hai bước nhỏ, cảnh giác nhìn Thẩm Triệu Hy.
Trong quá khứ của cậu, người gieo cho cậu sự ám ảnh sợ hãi không chỉ có Triệu Tư mà còn có Thẩm Triệu Hy.
Từ nhỏ đứa em họ này hình như đã không thích cậu việc cậu xuất hiện trong nhà của nó, thường xuyên nhắc cho cậu nhớ cậu chính là một đứa mồ côi ăn nhờ ở đậu.
Bởi vì Thẩm Triệu Hy không thích nhìn thấy cậu nên cậu phải hạn chế xuất hiện những lúc cậu ta có ở nhà, không được ngồi ăn cơm chung bàn với nhà chú, không được lên phòng khách xem ti vi, càng không được ra ngoài cùng nhà chú.
Lúc nhỏ cậu luôn phải thui thủi trong nhà một phần cũng là vì Thẩm Triệu Hy nhìn cậu không vừa mắt.
Thẩm Triệu Hy là bảo bối của Triệu Tư, từ nhỏ cậu ta ăn, mặc, dùng đều là những thứ tốt nhất, trên người toát ra dáng vẻ quý khí kiêu ngạo của thiếu gia nhà giàu, hơn nữa cậu ta lớn lên còn rất đẹp mắt, tóc nhuộm vàng da trắng môi hồng, ánh mắt sắc sảo, hoàn toàn có thể so với minh tinh trên ti vi.
Thấy cậu im lặng, Thẩm Triệu Hy tiến lại gần, cười khinh miệt, "Sao vậy, mới mấy năm không gặp đã không nhận ra em rồi à? Nghe mẹ em nói bây giờ anh đang dạng chân ở Kiều gia, không ngờ khuôn mặt này cũng dùng được quá nhỉ, hồi xưa đã thấy chướng mắt rồi, giờ lớn lên còn biết quyến rũ đàn ông cơ à."
Hồi nhỏ cũng y như vậy, Thẩm Triệu Hy cứ gặp cậu là lại nói lời châm chọc.
Ở trước mặt người khác cậu ta luôn biểu hiện mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương.
Nhưng khi gặp cậu thì lại giống như hiện nguyên hình, không chỉ khiêu khích bằng lời mà đôi khi còn lén xô ngã cậu, hoặc là làm cậu bị thương.
Đặc biệt Thẩm Triệu Hy rất thích cướp đồ của cậu, món đồ chơi mà cậu thích, thức ăn mà cậu thèm, nơi mà cậu muốn đi, tất cả những thứ đó nếu như Thẩm Triệu Hy biết được sẽ làm trước cậu một bước, sau đó đem khoe trước mặt cậu như một chiến tích vẻ vang.
"Em nói chuyện cẩn thận vào, không được bôi nhọ anh ấy."
"Ha ha, nghĩ đi đâu vậy, thứ em muốn chà đạp...!là anh họ cơ mà.
Còn Kiều tổng của Kiều gia ấy à...!nhìn cũng được mắt lắm, anh họ nghĩ xem nếu như anh ta gặp em trước, anh ta có nhìn tới người tầm thường như anh không nhỉ?"
Vai Thẩm Tư Thần run lên nhè nhẹ.
Nỗi ám ảnh bị cướp những thứ yêu thích trong quá khứ cứ từng chút một ùa về, cậu biết Kiều Cảnh Nam chắc chắn không phải là người như vậy...
Nhưng nếu như năm đó người vào phòng hắn ở khách sạn kia không phải cậu mà Thẩm Triệu Hy thì khó nói lắm...
Nhưng mà trên đời sẽ không có nếu như.
"Em muốn làm gì? Đừng có đụng tới gia đình của anh.
Anh và Thẩm gia nhà em đã cắt đứt quan hệ rồi.
Giờ chúng ta...!chúng ta gặp nhau không cần chào hỏi cũng được."
"Anh ăn nhờ ở đậu ở nhà em bao nhiêu năm, đâu phải muốn dứt áo ra đi là được.
Kiều gia cưới anh vào cửa rồi à? Ha ha ha.
Nếu không có đứa con hoang của anh thì Kiều gia sẽ giữ lại anh sao? Gia đình của anh? Anh làm gì có gia đình, anh mồ côi cơ mà, anh cắt đứt với Thẩm gia thì ai làm chỗ dựa cho anh đây hả?"
Thẩm Triệu Hy khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn chằm chằm vào cậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Nhất Mực Cưng Chiều tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Mực Cưng Chiều, truyện Nhất Mực Cưng Chiều , đọc truyện Nhất Mực Cưng Chiều full , Nhất Mực Cưng Chiều full , Nhất Mực Cưng Chiều chương mới