Toàn bộ đã chuẩn bị xong. Liêu Tịch dìu Liêu Viễn San ra xe, đưa nó quay trở lại nhà Dạ Nguyệt.
Bước tới trước cửa, nó phát hiện dường như dây leo quấn dày đặc chung quanh căn nhà hơn, chứng tỏ đã lâu rồi bà chưa tỉa cây. Nó có chút lo lắng đưa tay nhấn chuông cửa.
Mở cửa ra liền nhìn thấy Liêu Viễn San, Dạ Nguyệt mừng rỡ tăng tốc "Tiểu Niệm, cuối cùng cũng đợi được con về rồi! Mau vào nhà!"
Tới gần, bà nhìn rõ nam nhân cao lớn tuấn tú đứng sau lưng nó, sắc mặt bà biến đổi hẳn "Người này..."
Nó khổ sở cầm tay bà, nhỏ giọng "Vào nhà hẵn nói, Liêu Tịch, anh cũng vào trong đi!"
Anh gật đầu đi theo sau, toàn bộ những túi quà lớn nhỏ chất trong xe đều không có mang theo.
Căn nhà này bên trong bám bụi thật dày, chưa nói tới Dạ Nguyệt bà trông thật tiều tụy, vậy mà còn nói dối nó rằng bà vẫn khỏe mạnh.
Hốc mắt ửng hồng, Liêu Viễn San ôm chầm lấy dì mình gục đầu lên vai bà thỏ thẻ "Dì, con nhớ dì!"
"Ân! Dì cũng vậy!" bà vỗ vỗ lưng nó dỗ dành như tiểu hài tử, nhưng vẫn không quên đảo mắt nhìn Liêu Tịch cẩn thận đề phòng.
Nó biết bà e dè anh nhưng nó phải làm sao để bà buông bỏ suy nghĩ xấu về anh đây?! Cả hai lần anh xuất hiện trong đời bà đều là để làm chuyện xấu.
"Dì, đây là Liêu Tịch..."
"Dì biết!"
"Hiện tại con và anh ấy đã không còn là cha con vì chúng con đã xét nghiệm..."
Bà có chút hoang mang, giọng nói hơi run run "Vậy... Tại sao hai người còn cùng nhau..."