Sau khi căn hộ được sửa xong, tôi đến tìm Đường Tất An để lấy lại mớ đồ
mà mình gửi nhờ chỗ nó. Nó lái xe cả quãng đường xa để chở tôi về, đã
thế còn chạy lên chạy xuống mấy lần để chuyển đồ cùng tôi.
“Ôi,
anh à, anh không định chuyển chỗ ở thật ư? Leo cái cầu thang tử thần này ngày hai lần chắc khỏi phải đến phòng gym.” Đường Tất An lau mồ hôi
trên trán, nói.
“Tiết kiệm được tiền tập gym không tốt à?” Tôi
đặt cái thùng cuối cùng xuống rồi lấy cho Đường Tất An chai trà ô long
trong tủ lạnh.
“Cảm ơn anh ạ.” Đường Tất An xem điện thoại, “Đã
giờ này rồi, không còn việc gì thì em đi trước nhé anh, lát em còn phải
đi ăn với em ấy.”
“Mày có bạn gái rồi à?” Tôi tiễn nó ra cửa, ghẹo nó vài câu.
“Ôi còn chưa ra đâu vào đâu cả, cơ mà trước mắt cứ cố gắng làm thân với nhau đã.” Nó ngượng ngùng gãi đầu, mặt hơi đỏ.
Tiễn Đường Tất An xong, tôi vừa định quay vào nhà thì shipper lại đến.
“Anh là chủ nhà số 49 đúng không ạ? Đây là hàng chuyển phát nhanh của anh, mời anh ký nhận hàng.” Cậu ta kê hộp cho tôi ký.
Hai hôm trước, tôi chợt nhận được tin nhắn từ A Dao, cô ấy nói rằng để tri
ân khách VIP đã sử dụng dịch vụ nhiều năm, cô ấy đã chuẩn bị cho tôi một món quà bí ẩn, dặn tôi mấy hôm nay để ý nhận hàng, chắc là bao phẩm
này.
Mỗi cái hộp be bé, cầm ước lượng cũng không nặng, giấu giấu diếm diếm, rốt cuộc là gì vậy nhỉ?
Do đang bận thu dọn hành lý, tôi không vội mở nó ra xem mà chỉ tùy tiện đặt nó lên một cái thùng các tông.
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa đụng tay vào làm việc nhà bao giờ, hồi trước tôi
có người giúp việc với Đường Tất An, sau lại có Kỷ Thần Phong, họ làm
hết mọi việc cho tôi, khiến năng lực làm việc của tôi giảm mạnh, gần như không khác gì trẻ nhỏ. Tuy không gặp vấn đề gì với việc sử dụng các món thiết bị gia dụng thông thường, nhưng tôi sẽ gặp một chút khó khăn với
công việc yêu cầu trình độ cao hơn như “dọn dẹp nhà cửa”.
Vậy nên đến tối Kỷ Thần Phong về nhà, tôi cũng mới chỉ vừa xếp xong đống quần
áo vào tủ dựa theo màu sắc và mùa, vẫn còn mấy thùng nữa chưa động đến.
“Đê anh làm nốt chỗ còn lại cho.” Kỷ Thần Phong xắn tay áo, bảo tôi ra ngoài uống nước, nghỉ ngơi một lúc.
Tôi duỗi cái lưng uể oải, hôn anh ấy một cái, sau đó đứng dậy vào bếp.
Rót nước xong, tôi quay về phòng khách thì thấy Kỷ Thần Phong đang ngồi
dưới đất, trong tay cầm một xấp ảnh, trên đùi là cái hộp các tông A Dao
gửi đến.
Thấy anh mở ra, tôi tò mò nhích đến gần để xem xem rốt
cuộc A Dao đã gửi món quà gì tới, không ngờ lại thấy ảnh chụp tôi và Kỷ
Thần Phong.
Giống như mấy tên paparazzi chụp trộm người nổi
tiếng, căn bản tôi và Kỷ Thần Phong không nhận ra có người đang chụp lén mình, cảnh tượng bất đồng, hai người lại giống nhau.
Anh đợi xe ở bến, tôi ngồi trong nhà hàng đồ Tây ở phía sau nhìn anh; anh làm thuê ở quán cà phê, tôi ngồi ghế bên ngoài nhìn anh, anh phụ việc ở quán ăn
khuya, tôi đỗ xe bên đường nhìn anh…
Ngay cả tôi cũng không biết hóa ra mình lại có nhiều khoảnh khắc nhìn anh chăm chú đến vậy.
“À đây là… thám tử tư hồi trước em thuê gửi tới.” Không ngờ A Dao lại bí
mật chụp nhiều ảnh của tôi và Kỷ Thần Phong đến vậy, dưới góc nhìn của
cô ấy, chắc hẳn cô ấy đã sớm nhận những lời tôi nói ra miệng hoàn toàn
là dối lòng, nếu không thì lần Kỷ Thần Phong đưa Nghiêm Thiện Hoa đi
bệnh viện bị ngã gãy tay, cô ấy đã chẳng sốt sắng đến mức tự mình chạy
đến cho tôi xem video.
“Em đã nói với anh chuyện theo dõi rồi,
anh không được giận em.” Thấy Kỷ Thần Phong không tỏ phản ứng, tôi bắt
đầu thấp thỏm không yên, tôi đặt cốc nước sang một bên, ngồi quỳ trước
mặt anh, một tay đè chỗ ảnh trong tay anh xuống, tay còn lại vòng lấy cổ anh, rướn người hôn lên môi anh một cách nhẹ nhàng.
Tôi muốn dùng cách này để chuyển hướng sự chú ý của anh ấy, nhưng Kỷ Thần Phong lại nghiêng đầu né tránh.
“Đợi anh đã, anh chưa xem hết…”
Ngón tay tôi hướng lên trên, luồn vào tóc anh, ghì anh về phía mình lần nữa.
“Không đợi được…” Từ cuối cùng biến mất ở nơi đầu môi.
Mới đầu Kỷ Thần Phong còn vùng vẫy, đến khi dần chìm đắm vào sự đê mê, anh
chẳng những chủ động ôm lấy eo tôi mà còn đảo khách thành chủ, ôm tôi
vào lòng, không ngừng làm nụ hôn sâu thêm.
Đêm còn chưa khuya,
cơm tối tôi cũng chưa ăn, nhưng đã đến lúc này rồi thì đâu còn ai quan
tâm đến nhu cầu ăn uống nữa. Một nỗi ham muốn khác mãnh liệt hơn quét
qua khiến chúng tôi tạm gác mọi thứ sang một bên, nằm cuốn lấy nhau dưới sàn nhà.
Sau một hồi mướt mải mồ hôi vì “trút bầu tâm sự”, do
hôm trước đi ngủ muộn mà sáng lại phải dậy sớm, nên tôi mệt nhoài nhắm
mắt thiếp đi trong chốc lát, đến khi tỉnh dậy, chồng hộp chất đống trong phòng khách đã biết mất, Kỷ Thần Phong đã dọn dẹp xong đồ đạc của tôi.
Vài ngày sau, nhà chúng tôi nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh, tôi
khui ra thì thấy toàn là khung ảnh. Lòng tôi chợt dâng lên linh cảm
chẳng lành, tôi bắt đầu lục tung các hộp và tủ lên để tìm những bức ảnh
kia, nhưng quái lạ thế nào, rõ ràng chỗ này không lớn là bao, thế mà tôi lại chẳng tìm thấy đâu.
Tôi đành nghĩ cách khác, đó là chuyển sang giấu cái hộp đựng khung ảnh kia đi.
Đến tối Kỷ Thần Phong về nhà, anh không hỏi bất cứ điều gì, mà tôi cũng giả tảng như mình chẳng biết chuyện chi.
Tôi ngây thơ cho rằng tạm thời việc này đã được giải quyết, kết quả tôi vừa đi tắm một cái, Kỷ Thần Phong đã tìm được đống khung ảnh bị tôi giấu
đi, đã thế còn đóng tất cả chúng lên tường — trong đó một nửa là thiệp
chúc mừng tôi viết cho anh, còn một nửa là ảnh chụp của tôi và anh ấy.
Sao tôi lại quên là vẫn còn đống thiệp chúc mừng lấy từ bên nhà Đường Tất An về chứ…
Tôi nhìn bức tường ảnh bự chảng trước mặt mà buồn vui lẫn lộn.
“Nhất định phải treo à?” Vừa nghĩ đến phản ứng của Trịnh Giải Nguyên hoặc
Giản Hành trong tương lai khi họ thấy bức tường ảnh này, tôi đã thấy
váng đầu.
Xấu hổ quá… Tôi không khỏi hoài nghi rằng Kỷ Thần Phong đã cất công chọn thiệp, rõ ràng chẳng thiếu gì mấy tấm được viết bình
thường, nhưng mấy tấm thiệp treo trên tường lại có lời lẽ lộ liễu vô
cùng. Nào là “trong mơ chỉ toàn dáng vẻ khi anh hôn em”, “em nhớ cảm
giác khi ngón tay anh chạm vào cơ thể em”, “gần đây em hay xem lại video làm việc trước kia của anh, em muốn biến thành mấy con vật nhỏ đó, như
vậy, có thể anh sẽ yêu em mãi mãi”…
“Em không thích à?” Kỷ Thần Phong ngoái đầu nhìn tôi, “Nếu em thật sự không thích thì anh sẽ gỡ xuống.”