Vì vừa tắm xong nên mùi xà phòng rẻ tiền trên người Kỷ Thần Phong càng thêm nồng đượm. Chân tóc hắn vẫn đang âm ẩm, không biết là mồ hôi hay hơi nước chưa khô, chỉ nắm một chốc mà lòng bàn tay đã ướt đẫm cả rồi.
Hai thằng đàn ông thân cao hơn mét tám ngồi trên xe bình thường đã chẳng thoải mái gì cho cam, chưa kể ghế sau của xe thể thao vốn không khác gì hộp cá mòi.
Tôi quỳ trên ghế da, miệng phà ra hơi thở nóng rực. Đây là trục đường chính, người qua lại có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, thậm chí Nghiêm Thiện Hoa cũng có thể bất chợt xuống kiểm tra tình hình nếu chờ quá lâu mà vẫn chưa thấy Kỷ Thần Phong quay về. Đêm chưa ngả về khuya, còn chưa tới chín giờ, cửa kính xe tôi vừa bị đập nát, mảnh vụn kính còn chưa kịp dọn. Địa điểm, hoàn cảnh, thời gian đều không thích hợp, trong đầu biết rõ là sai nhưng cơ thể vẫn không dừng được.
Ngón tay tôi cuộn lại, siết chặt vai áo Kỷ Thần Phong. Dường như có một ngọn núi lửa ẩn bên trong cơ thể, dung nham sôi sục khiến tôi quằn quại kêu gào, khiến da này bỏng rát, máu này bốc hơi.
Có lẽ vì thường xuyên tiếp xúc với nước khử trùng, nên tay của Kỷ Thần Phong tuy thon dài nhưng xúc cảm khi chạm vào lại chẳng hề nhẵn mịn, rìa ngón tay thô ráp, đầu ngón tay cũng không khá hơn là bao. Nhưng đôi tay này… chính đôi tay này đã mang đến cho tôi khoái cảm cực đại, như thể tia sét bổ thẳng vào sống thắt lưng, khiến cho người ta cầm lòng chẳng đặng mà nương sát vào, run rẩy đến hoa cả mắt.
Ban đầu tôi mời hắn lên xe đúng là để “thiết đãi” hắn một trận ra trò. Nhưng đến khi phát hiện chỉ mỗi mình hắn được sướng, tôi lại thấy có chút không vui, nhất là… làm thế nào mà người châu Á có thể phát triển đến kích thước này được chứ? Chắn chắn trong đống thực phẩm kém chất lượng mà thằng nhãi này hay ăn có bỏ thêm chất điều hòa sinh trưởng vào rồi. Phồng như quả bóng được bơm hơi, so với lần động chạm trong bóng tối hôm trước còn trướng hơn nữa.
“Cậu có thể… ngồi dậy được không?” Lòng tự trọng đàn ông khiến những động tác của tôi dần chùng xuống, Kỷ Thần Phong đã cảm nhận được đó, tuy hắn hỏi một cách rất lịch sự, nhưng chỉ một giây sau đã kéo thốc tôi vào lòng.
Có lẽ đây chính là chiếc ghế khó chịu nhất mà tôi từng ngồi. Theo sự thay đổi tư thế, hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra tình trạng khó nói của tôi — ngọn núi lửa đang hào hứng thông báo về sự thức tỉnh của nó, trông như thể sẽ chẳng bao giờ bình ổn lại được nếu như không phun trào.
“Cùng nhau nhé.” Hắn nói bằng giọng mơ hồ và trầm khàn hơn hẳn thường ngày, chẳng đợi tôi đáp lại đã một lần nữa giành lấy quyền chủ động.
Kì lạ quá… dẫu là thính giác, thị giác hay xúc giác, thì cảnh tượng này cũng quá đỗi lạ kì.
Phía sau xe là con phố vắng không người, rõ ràng nó tĩnh lặng và tối tăm đến thế, nhưng bên tai tôi lại ngợp tràn tiếng chảy lạ lùng của dung nham cuồn cuộn, một luồng sáng trắng đột ngột xuất hiện rồi nổ tung trước mắt.
Thoạt đầu, một tay kia của Kỷ Thần Phong chỉ đỡ lấy eo tôi, nhưng khi hơi thở quyện vào nhau ngày càng dồn dập, thì hắn cũng chẳng còn yên vị nữa mà bắt đầu lần mò xuống dưới.
Tôi giật bắn người khi mông mình bị một bàn tay khác bao phủ, cảm giác khủng hoảng nhanh chóng dâng trào.
Mẹ sư, ai cho phép mày chạm vào chỗ đó? Bỏ tay ra ngay cho bố!
“Buông ra…”
Những đầu ngón tay được cắt tỉa gọn gàng khẽ cọ vào nơi mà trước giờ chưa ai chạm đến, trong nháy mắt, phần thân tính từ thắt lưng trở lên trên của tôi cứng đờ, sự tức giận vì bị khinh nhờn hòa cùng niềm vui sướng đan xen khiến tôi như ngừng thở, cảm xúc được đẩy lên đến cao trào.
Tôi thậm chí còn chẳng biết chuyện đã phát sinh thế nào. Nắm chặt tóc hắn, tôi hé miệng, nhưng lời thốt ra nào phải câu tức giận quở trách.
Bờ môi tôi run rẩy, dường như cổ đã không thể chống đỡ nổi sức nặng của đầu, nên tôi chỉ đành tựa trán lên vai Kỷ Thần Phong rồi khép mi thở dốc.
“Buông tôi ra…” Bê trễ mất mười giây tôi mới lặp lại được mệnh lệnh đã buộc phải gián đoạn trước đó.
Những tiếng “ưm”, “a” được thốt ra từ cổ họng Kỷ Thần Phong một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, nghe chẳng giống lời đồng ý mà càng chỉ như qua loa chiếu lệ, tuy vậy, cả hai tay hắn đều đã ngừng di chuyển.
Hắn ôm siết lấy tôi, ghì chặt như thể muốn khảm tôi vào ngực, khiến tôi hòa vào tận máu xương của hắn.
Hắn dụi cằm vào má tôi, chỉ nới lỏng vòng ôm chứ không buông thõng hẳn.
Tôi bị cọ cho phát ngứa nên quạu quọ ngẩng đầu, lại vừa lúc đón lấy bờ môi hắn đang tiến đến gần.
Tôi sững sờ, hai mắt trợn trừng khi nhận ra thứ gì đang khuấy đảo trong khoang miệng mình. So với “tức giận” thì từ “vô lý” lại càng thích hợp để miêu tả tâm trạng tôi lúc này.
Vô lý hết sức, sao tôi có thể cho phép lưỡi của một thằng đàn ông chuồi vào miệng mình cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!