Vô cùng trùng hợp là tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên được tổ chức tại tầng cao nhất của khách sạn tôi đang ở, mời không ít nam nữ – có KOL cậu ta thích, người mẫu minh tinh, còn có đám bạn xấu của cậu ta nữa.
Trong phòng có thuê DJ để thêm hưng phấn, dù bên ngoài đang rét lạnh nhưng vì Trịnh Giải Nguyên muốn mọi người chơi vui vẻ nên đặc biệt gọi nhân viên công tác chỉnh nhiệt độ nước bên trong cái bể bơi mênh mông thành mức nhiệt độ gần mới nhiệt độ cơ thể người, bởi vậy mà bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
Trịnh Giải Nguyên là nhân vật chính của ngày hôm nay nên cũng nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm, đi đến đâu cũng có người bắt chuyện nói chuyện phiếm, đến mức chỉ mỗi lần nói được mấy câu với câu liền sẽ bị người khác gọi đi. Số lần càng nhiều, tôi cũng dần trở nên hơi chán, bèn bưng rượu đi ra ngoài một mình. Tôi tìm một góc yên tĩnh có thiết bị sưởi ấm hình cái dù tỏa nhiệt mà ngẩn người.
Đã một tuần lễ rồi, Kỷ Thần Phong vẫn không liên lạc với tôi.
Chu Cập Vũ nói đây là một ván cờ, ai không kiên trì nổi trước thì sẽ thua. Điểm mấu chốt là bảy ngày, không phải vào hôm nay thì sẽ vào bảy ngày tiếp theo, chỉ cần tôi không chủ động thì đối phương nhất định sẽ liên lạc với tôi.
Anh ta không cần làm bác sĩ tâm lý nữa mà nên đi làm nhà chiêm tinh thì hơn, rất giỏi nói chuyện.
(*)
“Tổng giám đốc Tang, đã lâu không gặp…” Cùng với giọng nói, một bóng dáng cao gầy ngồi xuống cái ghế nệm bên cạnh.
Tôi khẽ ngước mắt lên, phát hiện ra là Lư Tuế.
Nếu không phải là vì tâm trạng tôi đang không tốt thì thật sự muốn vỗ tay cho hắn. Đây là năng lực mở rộng quan hệ kiểu gì? Lần trước lên xe của Tân Hòa Tử, lần này tới tiệc sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, lần sau hắn sẽ không qua cửa trở thành cô dâu của nhà họ Trịnh đấy chứ?
“Trịnh Giải Nguyên mời cậu tới à?” Tôi cười như không cười hỏi.
“Đúng vậy, lần trước, lúc đi ăn chị Tân đặc biệt gọi tôi qua giới thiệu cho cậu Trịnh. Cậu Trịnh không hề kiêu ngạo chút nào, đối xử với mọi người rất nhiệt tình, ăn xong một bữa cơm bèn bảo tôi đi chơi với cậu ấy. Sau đó cậu ấy rất bảo vệ tôi, còn mời tôi đến tham gia tiệc sinh nhật của cậu ấy.” Dáng vẻ của Lư Tuế như là gặp may thật, dáng vẻ quá sáng sủa ngây thơ, chỉ tùy tiện cười một tiếng cũng mang theo vài phần xấu hổ của thiếu niên. Cho dù là ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy hắn là một con người nhiều mưu mô.
Đáng tiếc tôi sớm đã nhìn thấu lớp mặt nạ của hắn nên sẽ không mắc mưu.
“Đó không gọi là nhiệt tình mà là ngớ ngẩn.” Tôi cười nhạo: “Chó mèo gì cũng ôm đến bên cạnh người, không biết chọn lọc gì cả.”
Khuôn mặt trắng nõn của Lư Tuế liền thay đổi, khá là xấu hổ.
Tôi uống một ngụm rượu rồi nhìn về phía cảnh đêm của thành phố ở đằng xa, không quan tâm đối phương nữa.
“Tổng giám đốc Tang, lần trước do tôi không tốt, anh đại nhân đại lượng*, xin đừng tính toán với tôi.” Lư Tuế vẫn giữ vẻ bình thản, tôi đã thế rồi mà vẫn không đi. Nói xong, cậu ta đứng dậy lấy một ly Whisky từ trong khay của một nhân viên phục vụ đi ngang qua, kính trọng nâng về phía tôi: “Tôi tự phạt một chén, còn anh cứ tùy ý.”
(*)
Phiền dễ sợ, sao trời lạnh thế này mà vẫn có muỗi bay khắp nơi thế nhỉ? Nếu mấy con muỗi này mà học được cách yên lặng hút máu thì có khi sẽ không làm phiền người ta đến thế. Hút máu thì hút đi, còn liên tục bay vo ve vo ve khắp nơi trước mặt tôi, đụng vào mặt người tôi, làm cho sát tính của tôi nổi lên, phải ép nó thành bùn mới bỏ qua được.
“Tổng giám đốc Tang, nếu anh vẫn chưa chịu tha thứ thì tôi lại tự phạt một chén. Tại tôi không hiểu chuyện nên đã làm anh phí sức.”
Diễn một mình cuối cùng cũng cô đơn, Lư Tuế thấy tôi thậm chí còn không thèm nhìn thì lại nhanh chóng mang một ly rượu Whisky tới. Lần này, hắn đứng luôn trước mặt tôi, khom người uống cạn rượu trong ly.
Hôm nay là sinh nhật của Trịnh Giải Nguyên, nếu tôi gây ra chuyện như là quăng ly đạp người thì cậu ấy sẽ không giữ được mặt mũi, tôi cũng không giữ được tình cảm. Cho nên cũng chỉ có thể có còn hơn không mà đuổi bằng miệng.
“Cút, đừng làm phiền tôi.”
“Tổng giám đốc Tang…” Lư Tuế đặt cái ly vướng víu lên bàn trà rồi nhào tới nắm chặt lấy cánh tay tôi. Biểu cảm của hắn vô cùng chân thành tha thiết, đuôi mắt còn hơi đỏ do say, ngữ điệu nói chuyện như có thể bật khóc vào bất cứ lúc nào: “Tôi biết sai thật rồi, anh đừng ghét tôi. Anh chỉ cần nói một câu thôi, bảo tôi làm gì cũng được.”
Tôi bật cười: “Để tôi đoán xem… Trước kia cậu chỉ cho rằng tôi là một thằng cháu trai bỏ đi của Hứa Tịch, vậy nên chướng mắt cả dì ấy lẫn tôi. Nhưng từ khi cậu đeo bám Tân Hòa Tử thì bà đã phổ cập cho cậu biết rất nhiều chuyện mà trước kia cậu chưa biết. Ví dụ như thì ra tôi cùng một tầng lớp với bọn họ, hoảng hốt lắm hả?” Tránh tay khỏi sự lôi kéo của Lư Tuế, tôi bóp cằm hắn, vô cùng khinh thường: “Cậu thì làm được gì cho tôi đây?”
Tôi có chuyện gì cần một thằng hề làm giùm mình chứ? Chọc cho tôi cười hả?
Đối mặt với vẻ hùng hổ đáng sợ của tôi, Lư Tuế không sợ chút nào, vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông: “Chuyện mà anh đẹp trai tàn tật kia có thể làm cho anh tôi cũng làm được. Hơn nữa, tôi còn có thể làm tốt hơn anh ta.” Cậu ta chớp chớp cặp lông mi dài, nói câu sau cùng nũng nịu đến mức vô cùng mập mờ.
Kể cả tên ngốc Trịnh Giải Nguyên mà nghe thấy lời hắn nói lúc này hẳn cũng sẽ hiểu ý. Hắn đã biết rồi. Biết tôi và Kỷ Thần Phong, biết chúng tôi có một loại quan hệ không thể lộ ra ánh sáng như thế nào.
Tôi không quan tâm Nghiêm Thiện Hoa có phát hiện quan hệ của tôi và Kỷ Thần Phong hay không, dù sao bà cũng không thể chạy đến vòng quan hệ của tôi nói lung tung. Nhưng Lư Tuế thì khác, nếu hắn biết tôi hôn nhau với một người đàn ông thì nghĩa là sớm muộn gì cũng có một ngày Trịnh Giải Nguyên cũng phát hiện ra bí mật này. Cậu ấy cũng sẽ biết thì ra tôi có thể dễ dàng tha thứ chuyện đàn ông đối xử với tôi một cách biến thái như đối xử với đàn bà.
Đến lúc đó chẳng lẽ tôi phải nắm cổ áo cậu ta, bảo cậu ta hãy tin tôi, tôi vẫn còn giữ một tầng “ranh giới cuối cùng”, chưa để cho Kỷ Thần Phong hoàn toàn sử dụng tôi à?
Cái dm.
Lư Tuế rúm lại trước ánh mắt lạnh lùng của tôi, nói: “Tôi sẽ không nói lung tung.”
Tôi buông hắn ra, ngửa đầu uống cạn ly Whisky của mình ở trên bàn. Rượu cay độc chảy từ họng xuống dạ dày, một đường thiêu đốt, kèm theo gió lạnh ùa vào, thực sự là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
Đôi môi khẽ run, phả khí trắng ra ngoài. Tôi đặt mạnh cái ly lên bàn, quay đầu về phía bể bơi, nhếch miệng nói: “Cởi sạch quần áo, nhảy xuống. Chỉ cần cậu làm được, tôi sẽ tha thứ cho cậu, sau này… sẽ nhận cậu làm chó con bên người giống như Trịnh Giải Nguyên, thế nào?”
Lư Tuế nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi. Dù sao cậu ta cũng là một người mẫu nổi tiếng, đây cũng không phải là bữa tiệc riêng tư gì mà có nhiều người phức tạp, chỉ cần có người quay một video đăng ra ngoài là cậu ta sẽ gặp chuyện lớn.
Tôi cười một tiếng khinh bỉ, tôi nghĩ cậu ta không dám, bèn đứng dậy định đi ngay.
“Chờ chút…” Lư Tuế vội vã giữ chặt cổ tay của tôi, giãy dụa nói: “Để lại quần lót được không?” Không chờ tôi gật đầu hay lắc đầu, hắn tức tốc cởi áo khoác và áo hoodie của mình xuống: “Anh không trả lời thì tôi xem như là anh đã đồng ý.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!