“Trước đó không lâu, bà nói với tôi bà bị ung thư…”
Có vài lời không thể nói được với bạn giường và đối tượng vui chơi qua đường, bởi vì đó là người ngoài, cũng người qua đường. Nhưng người yêu thì khác, người đó tham gia vào trong cuộc đời của hắn nên hắn có thể biết gì nói nấy với người đó. Tôi nghĩ đây là logic của Kỷ Thần Phong.
Nếu như tối nay tôi chưa từng cho hắn danh phận thì có lẽ sau này hắn vẫn sẽ xem tôi là ân nhân, chủ nợ, người quen, chỉ có người yêu là không phải mà thôi. Hắn sẽ không cho tôi đi vào trong cuộc sống của hắn nữa, sẽ không cho tôi nhìn trộm nội tâm của hắn, càng không cho phép tôi động thủ động cước với hắn.
Mà bây giờ hắn mở rộng lòng ra với tôi, thẳng thắn nói về Nghiêm Thiện Hoa, nói về chuyện đã luôn quấy nhiễu hắn trong khoảng thời gian này, có lẽ là để lấy lòng quan hệ thân mật vừa mới thành lập này.
Được hắn lấy lòng, đáng ra tôi phải đắc ý muốn chết mới đúng, đây quả thật là báo đáp tốt nhất cho sự nỗ lực vất vả của tôi đêm nay. Nhưng… Dm, tại sao Kỷ Thần Phong phát hiện? Phát hiện ra chuyện mình không phải là con trai Nghiêm Thiện Hoa, Nghiêm Thiện Hoa không phải là mẹ đẻ của hắn? Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, làm sao hắn biết?
Thân thể ngoài bủn rủn và sợ hãi ra thì hoàn toàn không động đậy nổi. Tôi giống như một con chuột gặp nguy hiểm rơi vào trong trạng thái giả chết, chỉ có thể phó thác cho trời, im lặng chờ ông trời sắp đặt mà không đoán trước được sống chết.
“Bà bảo tôi không cần phải để ý đến bà, nói tôi chỉ là con bà nhận nuôi. Con bà vừa ra đời đã chết, bà sợ chồng trách tội, thế là tìm một bé trai bị bố mẹ vứt nói là con của mình.” Kỷ Thần Phong không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, cũng không biết trên tay mình đang cầm một thanh kiếm Damocles sắc bén: “Đương nhiên là tôi không tin bà, chỉ nghĩ là bà bị bệnh, không muốn liên lụy đến tôi nên mới…”
Theo lời của Kỷ Thần Phong thì chuyện hắn hỏi vay tiền tôi cũng không phải là ý của Nghiêm Thiện Hoa.
Nghiêm Thiện Hoa bị ung thư phổi, một loại u ác tính, đồng thời đã phát triển đến giữa thời kỳ cuối, có di căn lên não. Các bác sĩ thành phố Hồng đều có cùng quan điểm, không phẫu thuật được, đề nghị điều trị theo hướng sử dụng liệu pháp nhắm đích*. Nhưng đa số thuốc dùng trong liệu pháp nhắm trúng đích là hàng nhập khẩu, vô cùng đắt đỏ, mỗi tháng tốn gần một vạn tiền thuốc. Bình thường ban ngày Nghiêm Thiện Hoa làm quét dọn ở bệnh viện, ban đêm thì phụ ở quán bán hàng, một tháng chẳng qua cũng chỉ được bốn nghìn hơn. Kỷ Thần Phong mới thực tập xong, ba mươi vạn nợ tôi còn chưa trả hết, trong nhà làm gì còn dư tiền?
(*)
Huống hồ đối với người bệnh giữa thời kì cuối thì dù có dùng thuốc nhắm đích tốt nhất thì trung bình cũng sống không quá ba năm, chỉ là một cách để trì hoãn cái chết do con người làm ra thôi. Bà hiểu rất rõ, sau khi hỏi rõ ràng xong bèn nói chuyện này cho Kỷ Thần Phong biết, còn nói dối chuyện nhận nuôi, muốn Kỷ Thần Phong không quan tâm bà, để bà lẳng lặng chờ chết
Bà có thể lạnh nhạt nhìn tính mạng của mình bắt đầu đếm ngược nhưng Kỷ Thần Phong thì không thể. Dù người đàn bà này vừa ngu vừa xấu, không đáng để đồng cảm chút nào nhưng đối với Kỷ Thần Phong mà nói, bà là người mẹ đã nuôi hắn lớn lên. Hai người sống nương tựa lẫn nhau, cùng là người thân cuối cùng trên đời này của nhau. Biết được người thân nhất bị bệnh nặng như vậy, với tính cách của Kỷ Thần Phong thì sao có thể không cứu bà?
Sau khi hỏi mượn tôi chi phí cần thiết để trị liệu bước đầu xong, hắn lập tức dẫn Nghiêm Thiện Hoa đến bệnh viện Thủ Đô tìm khả năng điều trị mới. Trằn trọc một tuần, làm một mớ kiểm tra, kết luận sau cùng lại không khác các bác sĩ thành phố Hồng mấy.
“Hôm ấy… Tôi còn nhớ là làm xét nghiệm máu. Trước đó, trước giờ tôi chưa từng biết nhóm máu của bà. Lúc tôi phát hiện bà mang nhóm máu AB, tôi nhận ra những gì bà nói có thể là thật. Tôi mang nhóm máu O, bà không thể nào là mẹ của tôi.”
Chuyện đến đây thì đã có hướng sáng tỏ rồi, cũng không phải là Kỷ Thần Phong đã biết được chân tướng mà chẳng qua là Nghiêm Thiện Hoa đã bao bọc một lời nói dối kín kẽ hơn dưới lời nói dối cũ.
Sau khi sợ bóng sợ gió một trận, tôi bỗng trở nên bình tĩnh, tứ chi lạnh như băng bắt đầu ấm lại và đại não ngưng hoạt động cũng chậm rãi hoạt động lại.
Vẫn may… kiếm chưa rơi xuống. Chỉ cần Nghiêm Thiện Hoa giữ được bí mật thì tất cả đều dễ nói chuyện.
“Sao dì bị bệnh mà không nói với tôi?” Chống khuỷu tay lên giường, tôi nhổm nửa thân trên mềm oặt dậy, thầm chà mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay đi rồi bắt đầu nói chuyện xã giao: “Khi còn bé tôi còn từng uống sữa của bà đấy, tính ra bà cũng là một nửa mẹ của tôi. Cậu cũng biết ba năm trước đây bà còn biết tới tìm tôi, bây giờ sao lại không biết ngẫm lại cho mình? Nếu tôi biết chuyện này thì mấy ngày nay cũng sẽ không để cho cậu mệt mỏi như vậy.”
Kỷ Thần Phong ngồi dựa vào đầu giường, còn tôi thì chống khuỷu tay, chỉ là nâng nửa thân trên lên, nửa thân dưới thì vẫn nằm lỳ ở trên giường như cũ, giữa ánh mắt của hai bên tồn tại một chênh lệch cao thấp nhất định. Hắn hạ mắt, tôi ngửa đầu. Bốn mắt nhìn nhau một lát, có lẽ là vì tôi diễn tốt nên Kỷ Thần Phong vô cùng xúc động. Bàn tay hắn ôm lấy gò má tôi, đầu ngón tay hơi luồn vào trong tóc, hắn khẽ rướn tới, hôn tôi không biết là lần thứ mấy trong đêm nay.
Dễ dỗ quá, mới dăm ba câu đã cảm động đến mức hận không thể dính ở trên người tôi. Có lẽ cũng là vì dễ dàng tin tưởng người khác như thế nên mới gặp phải mấy thằng cặn bã.
Nhưng phát triển kiểu này, chẳng lẽ lại muốn mời tôi leo núi? Tha cho tôi đi, tôi cũng không muốn phải đi bác sĩ vì mặt sau nứt ra.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng lại không bao giờ tìm được đúng thời cơ để rút lui. Giống như đã nảy sinh phản ứng hóa học kì lạ gì đó với Kỷ Thần Phong, chúng tôi lưỡi chống lưỡi, môi dán môi, làm thế nào cũng không tách ra được.
“Tôi phải đi rồi…” Kỷ Thần Phong thấp giọng nói rồi hôn một lần nữa.
Ngón cái hắn vuốt ve tai tôi, chỉ chốc lát sau nơi đó liền bắt đầu ứ máu nóng lên. Kỷ Thần Phong nhẹ nhàng hôn bờ môi dưới của tôi, dịu dàng ngậm mút, cánh tay tôi bắt đầu run rẩy, hơi không chịu đựng nổi, chút thể lực tôi mới khôi phục lại lại gặp nguy cơ lần nữa.
Cảm giác như lại sắp bị thiếu khí, trái tim đập thật nhanh, đầu choáng vô cùng, rốt cuộc muốn cháo lưỡi dính dớp đến lúc nào đây?
Giống như là cảm nhận được ở trong lòng, mi mắt của Kỷ Thần Phong giật giật, một chớp mắt sau đó, khóe môi của tôi đột nhiên đau xót.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!