TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN

Nhất Niệm Chi Tư

Chương 37: 36


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

«Vẫn hy vọng cậu đừng làm chuyện đó»

Hai mươi mấy năm nay, tôi chưa từng nghĩ sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, tâm huyết vừa dâng trào, kết quả là vào cục cảnh sát luôn rồi.

Sau khi thẩm vấn xong thì biết thằng bé tên là Trình Đào, năm nay mười ba tuổi. Như nó nói, nó có một em gái nhỏ hơn nó hai tuổi, còn có một người cha đang bại liệt nằm trên giường. Mẹ nó bỏ rơi bọn họ từ hai năm trước, rời khỏi nơi không có hy vọng này, sau đó thì không biết tung tích nữa. Nó còn nhỏ tuổi, không tìm được công việc gì nên hồn, bình thường sống nhờ nhặt ve chai, lục thùng rác, thi thoảng…  làm mấy trò trộm cắp vặt.

“Con không dám nữa, các chú đừng bắt con. Con không thể ngồi tù…” Hai tay thằng bé bị còng tay sáng ánh bạc còng lại, ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, không nhịn được mà lấy cánh tay quệt nước mắt: “Con ngồi tù rồi… Em và bố sẽ chết… Xin các chú thả con đi… Con chỉ muốn lấy ít tiền lẻ thôi… Để, để mua một cái kẹp tóc cho em gái.”

Người cảnh sát trẻ đối diện thằng bé thở dài một tiếng, kéo cửa phòng thẩm vấn.

“Thằng bé chưa đến mười bốn tuổi. Chúng tôi cũng không bắt được nó, chỉ có thể răn đe là chính, dọa nó rồi nhốt nó hai mươi tư tiếng thôi.” Chỉ dẫn chúng tôi đi ra ngoài rồi, anh ta nhỏ giọng giải thích: “Mấy thằng bé như thế này ở đây nhiều lắm. Chúng tôi sẽ liên hệ với tổ chức liên quan giúp đỡ bọn nó nhưng bọn nó có đồng ý nhận sự giúp đỡ không, có thể thay đổi hay không thì lại không phải do bọn tôi quyết định. Hi vọng sau này sẽ không phải gặp lại nó ở đây nữa.”

Người cảnh sát trẻ tiễn bọn tôi ra đến tận cổng lớn, lúc sắp chia tay thì vỗ vai Kỷ Thần Phong, nói “cảm ơn” với hắn.

Mãi đến khi ngồi vào trong chiếc xe thể thao đã bị đập vỡ cửa sổ hai lần rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra vì sao chuyện này lại đáng để cảm ơn, rồi người cảnh sát trẻ kia lại cảm ơn cho ai. Chính bản thân anh ta à? Hay là cái thằng bé kia?

Gió thổi xuyên qua cửa sổ xe bị đập vỡ, bật máy sưởi cũng vô dụng, tôi chỉ có thể cố hết sức giảm tốc độ xe để giảm đi cơn lạnh.

“Tôi còn tưởng nó nói dối chứ, không ngờ là có cha và em gái thật.” Nghĩ tới lần trước đập vỡ cửa sổ xe tôi là hai đứa trẻ, một đứa là Trình Đào, đứa còn lại chắc là em gái nó.

“Trước kia… tôi đã từng gặp nó và em gái nó ở trên đường, vốn định cho tụi nó ít tiền để mua đồ ăn nhưng bọn nó lại không nhận.” Ghế lái phụ toàn là mảnh thủy tinh nên tôi bèn bảo Kỷ Thần Phong ngồi ở ghế sau, như vậy gió cũng không thổi đến hắn.

“Tại sao lại không nhận.”

Bạn đang đọc bộ truyện Nhất Niệm Chi Tư tại truyen35.shop

“Chắc là sợ người khác khinh thường.”

Tôi cười nhạo một tiếng: “Đập vỡ cửa sổ xe trộm tiền thì được người khác xem trọng hả?”

“Không thể. Vậy nên nhất định phải phạt. Nếu không thể làm cho nó sợ, nó sẽ càng ngày càng quá quắt, kết quả là mất khống chế rồi trở thành khối u ác tính của thành phố này.”

Tim khẽ đập, tôi nâng mắt lên nhìn gương chiếu hậu. Kỷ Thần Phong ở trong gương lúc nói những câu này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng, không thương tiếc, cũng không có vẻ chính nghĩa tự xưng cao cao tại thượng. Hắn chỉ dùng hết khả năng của mình để làm những gì hắn làm được. Không phải vì muốn được ai cảm ơn, càng không phải vì muốn cứu vớt ai.

Không quan tâm bất kì ai, chỉ quan tâm… nguyên tắc của hắn. Có khi kiếp trước tên khốn này thật sự là một ngọn núi tuyết.

Lạnh lùng mà dịu dàng, ngây thơ mà hung hãn, nhân từ nhưng cũng vô tình. Sẽ đông chết người không tôn trọng hắn, nhưng lại dốc hết lòng chăm sóc động vật nhỏ trên núi. Thi thoảng gặp khách leo núi mà hắn thấy thuận mắt thì sẽ mời leo núi cùng, không quan tâm đối phương có đồng ý hay không.

“Nếu mẹ bọn nó không bỏ rơi bọn nó thì có lẽ bọn nó sẽ không sống thảm đến thế này. Bác sĩ Kỷ, cậu có từng hận chính bố mẹ ruột của mình chưa? Nếu bọn họ không bỏ rơi cậu thì hẳn cậu sẽ có cơ thể khỏe mạnh, cũng sẽ không sống khổ sở đến thế này.” Tôi cẩn thận dẫn chủ đề từ Trình Đào sang trên người Kỷ Thần Phong, nói bóng nói gió về cách nhìn nhận của hắn đối với thân thế của mình.

“‘Vứt bỏ’ được người ở bên ngoài xem là một tội ác rất nghiêm trọng nhưng ở trong Thành phố Ruồi thì lại là nhìn lắm thành quen. Chúng ta rất khó giữ lại người muốn rời đi. Oán hận không thể làm thay đổi cơ thể của tôi, cũng không thể làm cho mẹ tôi khỏi bệnh. Hơn nữa…” Hắn chỉ nói hai chữ, những lời sau đó không tiếp tục nữa, biến mất giữa răng môi của hắn.

Xe chậm rãi dừng lại, cục cảnh sát cách nhà Kỷ Thần Phong chưa đến hai km nên không bao lâu đã tới. Trên con đường trước mặt còn lóe lên mảnh vỡ thủy tinh mới, thể hiện rõ trước đây không lâu, nơi này vừa mới có một hành vi phạm pháp.

Bởi vì hình như lại có mưa nhỏ nên tôi đi thẳng ra cốp xe lấy dù, định để Kỷ Thần Phong che về nhà.

“Hơn nữa gì?” Một tay che dù, tôi chìa một tay còn lại vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Nhất Niệm Chi Tư, truyện Nhất Niệm Chi Tư , đọc truyện Nhất Niệm Chi Tư full , Nhất Niệm Chi Tư full , Nhất Niệm Chi Tư chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top