Tôi không thoải mái thì người khác cũng đừng hòng. Không quan tâm đó có phải là đang hại người hại mình hay không, dù có phải trả giá tất cả chỉ để cắn rơi một miếng thịt của đối phương mà miếng thịt này lại mang đến đau đớn và vết sẹo cho hắn thôi thì cũng đã đủ để trong lòng tôi tràn ngập vui sướng rồi.
“Còn cả Cố Dĩnh nữa. Hai chúng tôi cơ bản không hề yêu nhau, chỉ là đùa giỡn các người thôi. Dù tôi có phải là con trai ông hay không thì cũng sẽ không kết hôn với cô ấy. Đính hôn là giả, con cũng là giả…” Tôi cười hỏi Tang Chính Bạch: “Cha, tưởng đã nắm tất cả ở trong lòng bàn tay nhưng kết quả lại hoàn toàn không phải, cảm giác này thật khó chịu nhỉ?”
Sắc mặt Tang Chính Bạch tái xám, ngay lập tức chống bàn đứng dậy: “Tang Niệm!”
“Nếu năm đó ông quan tâm đến con mình một chút thì làm sao đến mức bị bảo mẫu đổi cũng không biết? Luôn miệng nói phát triển công ty là nguyện vọng của mẹ, đó thật sự là nguyện vọng của bà ấy à?”
Bên tai truyền đến tiếng đồ sứ va chạm, giống như là có người vừa cuống quýt đặt chén trà xuống.
“Tang Niệm, đừng nói nữa…”
“Đây chẳng qua chỉ là nguyện vọng của ông thôi, đừng tự mình thấy chuyện đó là cảm động nữa!” Giọng của Kỷ Thần Phong và giọng tôi chồng chéo lên nhau, nhưng tôi không để ý đến hắn mà chỉ lo trút ra cảm xúc đã kiềm chế nhiều năm: “Nếu bà ấy biết ông làm mất đứa con bà dùng cả tính mạng để đổi lấy, dù ông có xem công ty mình là nhất thế giới bà cũng sẽ không tha thứ, ưm…”
“Cút, cút ra ngoài!” Tang Chính Bạch đứng dậy mắng, quơ lấy ống đựng bút làm bằng kim loại trên bàn ném về phía tôi.
Tôi không tránh, chỉ hơi quay đầu đi một chút. Bút bên trong ống bút rơi tứ tán trên mặt đất, góc cứng nhô lên đập vào đuôi mắt tôi. Đau đớn làm tôi bất giác che mắt lại, chỉ mấy giây sau, trong lòng bàn tay đã truyền đến cảm giác ươn ướt. Chất lỏng đỏ tươi chậm rãi nhỏ xuống, dần loang màu ra trên cổ áo sơ mi màu trắng.
“Anh rể!”
“Ngài Tang!”
Hứa Tịch và Kỷ Thần Phong song song lao đến, một người hướng về phía tôi, một người hướng về phía Tang Chính Bạch.
Hứa Tịch cởi chiếc áo choàng có giá trị không nhỏ của mình ra, muốn ấn cho tôi cầm máu nhưng bị tôi ngăn lại.
“Đây là lần thứ hai ông đánh tôi. Đánh đi, đánh nữa đi, đánh chết tôi luôn là xong rồi.” Tôi buông tay xuống, mặc cho máu tươi nhỏ xuống thành dòng, cũng không hề kìm nén lại thái độ vì cú ném này.
Tang Chính Bạch quả là muốn đánh tiếp thật. Kỷ Thần Phong đè chặt giấy trong tay ông ta xuống, quay đầu tức giận nhìn tôi, quát: “Đủ rồi, ra ngoài!”
Thân thể tôi cứng ngắc trong chớp mắt, ống đựng bút của Tang Chính Bạch cũng không thể làm tôi sợ hãi nhưng tiếng quát của Kỷ Thần Phong lại làm cho tôi không thể kìm được mà co rúm lại. Tuy nhiên đến khi tôi lấy lại tinh thần rồi, phát hiện vậy mình mà lại sinh ra cảm xúc đáng buồn như thế này, trong giờ phút đó oán hận của tôi đối với kẻ gây ra chuyện này là Kỷ Thần Phong đã vượt qua bất kì kẻ nào.
Bây giờ đã chê tôi nói nhiều rồi à? Dm ban đầu là ai giống như chó đực phát tình không xuống khỏi người tôi được?
Rõ ràng tôi đã gia tăng tần suất hít thở nhưng dưỡng khí thì lại như là bị ngừng cung cấp thật, không có bao nhiêu được vận chuyển đến não. Trước mắt xuất hiện lốm đốm mơ hồ, tôi đỡ trán, lảo đảo đứng không vững, Hứa Tịch vừa kinh ngạc kêu lên vừa đỡ lấy tôi.
“Trước tiên tất cả mọi người tỉnh táo chút đã. Tang Niệm, chúng ta đi bệnh viện xử lý vết thương đã được không?” Hứa Tịch dỗ tôi, không ngừng kéo tôi ra ngoài cửa.
Tôi vốn đã choáng đầu, bị dì ấy kéo một cái thì toàn thân chỉ có thể đi theo sức kéo của dì.
Cả một đoạn đường ngắn ngủi, tôi vẫn luôn nhìn Kỷ Thần Phong, hắn cũng nhìn tôi lại. Mãi đến khi tôi bị kéo ra khỏi văn phòng, ánh mắt của hắn mới rời khỏi người tôi, còn tôi thì vẫn nhìn hắn. Cửa văn phòng chậm rãi đóng lại, hắn quay đầu nói gì đó với Tang Chính Bạch. Khoảng cách quá xa, tôi không tài nào nghe rõ được. Chưa đầy một lát sau, cánh cửa gỗ đã hoàn toàn khép lại, tôi không nhìn thấy hắn nữa nhưng vẫn không thu tầm mắt lại.
“Đi thôi, dì đưa con đi bệnh viện.” Hứa Tịch choàng áo khoác của mình lên đầu tôi, giúp tôi ngăn những ánh mắt dò xét của người bên ngoài lại.
Nửa tầm mắt tôi biến thành vải nhung dệt lông dê màu đen, tôi nắm một góc áo choàng ấn lên vết thương còn đang chảy máu của mình, nói cảm ơn thật nhỏ với dì.
“Không cần, con tự đi.” Tôi không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nên khéo léo từ chối ý tốt của dì, bước nhanh về phía cửa thang máy.
“Tiểu Niệm!”
Vừa khéo gặp phải buồng thang máy trống đang đi xuống dưới, tôi bước vào bên trong, nhanh chóng nhấn nút đóng cửa.
Hứa Tịch không đuổi theo vào. Dì dừng lại ở bên ngoài thang máy, khóe mắt đỏ bừng, muốn nói lại thôi, lại gọi tôi một tiếng tràn đầy phức tạp.
“Tiểu Niệm…”
Chuyện xảy ra quá đột ngột nên bây giờ dì vẫn chưa kịp nghĩ kĩ càng, vẫn xem tôi là “Tang Niệm”, con của Hứa Uyển Di. Nhưng khi dì ấy tỉnh táo suy nghĩ lại về cả chuyện này thì sẽ không do dự mà đẩy kẻ ti tiện, vô liêm sỉ là tôi đây ra xa.
Thà nói tạm biệt ở ngay đây còn hơn là sau này phải căm ghét dì ấy.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!