Thanh Phong lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu: "Âu Dương đại nhân sợ là có hiểu lầm. Ta nói nhiều với ngài như vậy, là vừa không muốn quay
đầu lại cũng không muốn bắt đầu lại từ đầu. Âu Dương đại nhân tiền đồ vô lượng, muốn thê tử thế nào đều sẽ có, nhìn gần, chi nữ của Thừa tướng
Triệu Việt Khê đã khổ sở chờ ngài hai năm, nhìn xa, Vô Diêm trấn không
chừng có ai đó đang ngóng trông ngài. Âu Dương đại nhân không cần phí
tâm tư ở chỗ này của Thanh Phong, Thanh Phong không muốn cũng không
xứng."
Lan Thương đêm qua vui mừng cả một đêm, nghe thấy tiếng
tim Thanh Phong đập mạnh khiến hắn nghĩ lầm rằng bọn họ còn có cơ hội.
Trong lòng khổ sở, hắn nhịn không được hỏi nàng: "Nàng thật lòng yêu đại Hoàng tử sao?"
Thanh Phong nghe hắn hỏi câu này, cảm thấy mình thật sự bất lực: "Ngài vu oan giá họa."
"Ta đã nhìn thấy hai người ôm nhau."
Thanh Phong đột nhiên bật cười, Âu Dương Lan Thương không chỉ không yêu nàng, còn không tin tưởng nàng, thật khiến cho người ta xấu hổ. Chân bước ra
ngoài cửa, nàng hơi cong mình: "Âu Dương đại nhân đi thong thả.", không
thèm ở lại nhiều lời với hắn thêm một câu nào nữa.
"Thanh Phong."
"Không tiễn."
Vẻ mặt Thanh Phong cương quyết, Lan Thương chưa vào giờ nhìn thấy vẻ mặt này. Lúc này đã nhìn thấy nó thật rõ ràng.
"Từ nay về sau không gặp nhau nữa phải không?" Lan Thương trước khi đi hỏi nàng.
"Đúng vậy."
Hắn bước ra khỏi Phàm Trần thư viện, rời khỏi Thanh Phong, đi đến bờ sông
Vĩnh An. Lan Thương trong lòng khổ sở, song lại chẳng biết nói cùng ai.
Khi đó vừa đến kinh thành, hắn tựa như một cô hồn, lang thang khắp nơi,
lòng bàn chân không có gốc rễ. Từ khi biết đến Thanh Phong, trong lòng
trở nên an ổn, bất luận gặp phải việc gì khó đều sẽ nghĩ đến ở một cái
tiểu viện tử còn có một người đang chân thành đợi chờ mình. Giờ phút này hắn như đang trở về thời điểm đó, tâm can trơ trọi không biết đặt ở
đâu.
Lang thang ở bên ngoài đến đêm khuya, vào cửa thì thấy Tĩnh
Niệm và Cảnh thúc đang dài cổ đợi hắn, hắn cười cười với bọn họ rồi bước vào phòng. Nằm một hồi lâu, tâm loạn như ma, hắn lại mặc lại xiêm y ra
ngoài. Tĩnh Niệm đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, nghe thấy Lan Thương
lại muốn ra ngoài, cậu ta cũng mặc thêm xiêm y đi cùng.
Đêm khuya rét lạnh khiến cho người ta co rúm lại, Lan Thương run cầm cập, bước
nhanh hơn. Tĩnh Niệm chưa bao giờ thấy hắn như vậy, theo sát phía sau sợ hắn xảy ra chuyện. Chỉ thấy Lan Thương một đường chạy như bay, cuối
cùng dừng ở bên ngoài phủ của Tống tướng quân.
Tống Vi đã ngủ
rồi, vừa nghe hạ nhân nói hắn tới liền mặc xiêm y vào đón hắn. Niệm
Nguyệt cũng mặc lại xiêm y ra tới hầu hạ, bởi vì hoảng loạn nên thắt nút sai, trước ngực phồng lên. Tống Vi quét mắt liếc nàng ta một cái, nàng
ta lại không biết, cho rằng Tống Vi đang đùa với mình, nhìn Tống Vi cười cời.
Tống Vi chịu không nổi bộ dạng đầy đặn của nàng ta, đứng dậy gọi nàng lại, chỉ chỉ vào ngực nàng.
Niệm Nguyệt mặt ửng hồng: "Đại nhân đang nhìn chỗ nào vậy?"
"..." Tống Vi dừng một chút, duỗi tay kéo vạt áo nàng ta: "Nút bị thắt sai.
Người không biết sẽ cho rằng phủ chúng ta không đủ tiền để trả cho một
nha đầu."
Niệm Nguyệt vội vàng nắm lấy vạt áo của mình, quay đầu chạy.
Tống Vi hướng về phía bóng dáng nàng ta hô một câu: "Nhớ nấu nước pha trà!"
Rồi sau đó bước vào cửa, thấy Lan Thương đang thất thần, cười: "Bị quỷ ám sao?"
Lan Thương định thần lại, nhìn Tống Vi: "Thanh Phong nói muốn kiếp này không gặp lại ta nữa."
"... Hòa ly rồi thì gặp nhau làm gì nữa?" Tống Vi chỉ đang trêu chọc hắn, Âu Dương Lan Thương cùng tam muội muội nhân duyên chưa đoạn, người sáng
suốt đều nhìn ra được, hai người rõ ràng vẫn đang nhớ thương lẫn nhau.
Lan Thương bị hắn ta nói một câu này, không biết nên đáp lại như thế nào.
Qua hồi lâu hắn mới ngập ngừng một câu: "Không thể không gặp lại được."
"Tam muội muội không muốn gặp ngươi."
"Vẫn sẽ gặp lại, dù có dùng biện pháp gì cũng phải gặp lại được."
"Ngươi đã nghĩ kĩ rồi, tới tìm ta làm cái gì?" Tống Vi nhìn bộ dạng thất hồn
lạc phách này của Lan Thương đúng thật là buồn cười.
Lan Thương
cũng không biết mình vì sao lại phải tới tìm Tống Vi, có lẽ là bởi vì
hắn ta là thân nhân của Thanh Phong, cũng có lẽ là muốn hắn ta trợ giúp. Hắn không nghĩ ra, đành nói: "Cho ta chút nước uống đi?"
"Được
thôi. Chờ nha đầu vô dụng kia của ta đun cái đã." Tống Vi chợt nhớ tới
gì đó, dường như đang cười: "Tam muội muội nhìn có vẻ ngây thơ, không có chủ ý, nhưng kỳ thật lại cực kỳ thẳng tính. Sau khi mẫu thân của muội
ấy qua đời, muội ấy từng nuôi một con mèu, còn mèo con đó rất đáng yêu,
tam muội muội mỗi ngày đều chăm nó ăn ngon uống tốt, ban đêm ôm nó cùng
nhau ngủ. Sau lại có một ngày, con mèo con đó không biết đã đi đâu, biến mất vài ngày. Tam muội muội như phát điên đi tìm nó, qua vài ngày sau
thì con mèo con đó đã trở về. Nhưng sau lại tiếp tục biến mất, cứ lặp
lại như thế. Rốt cuộc có một ngày, muội ấy nhìn thấy con mèo đó nghênh
ngang bước ra từ một viên tử, nhận ra rằng con mèo đó hai lòng. Sau đó
muội ấy đã đánh đuổi nó, không cho con mèo đó bước vào cửa một lần nào
nữa."
"Sau đó nàng ấy có nuôi thêm con mèo nào khác nữa không?"
"Có nuôi, đối xử với con mèo khác càng tốt hơn." Tống Vi nháy mắt với hắn,
câu này thật ra là châm chọc hắn, bọn người hai người đều đang chơi xếp
hình, chưa đến mức cả đời không qua lại với nhau được nữa, Tống Vi giờ
đang gắn bọn họ lại với nhau. Nhưng quạt gió thêm củi, nhất định là phải có.
Lan Thương biến sắc, sao nàng có thể lại nuôi một con mèo
khác! Trong lòng hắn vẫn chưa nhận ra, song đã thầm xem mình là con mèo
kia của Thanh Phong rồi.
Niệm Nguyệt xách theo ấm nước tiến vào,
nút áo đã được thắt lại nhưng vẫn không dám nhìn Tống Vi, nàng ta cúi
mặt đổ nước phao trà rồi sau đó đứng ở một bên chờ. Tống Vi nghiêng
người liếc nàng ta một cái, thấy gương mặt nhỏ của nàng ta rất căng
thẳng, thầm nghĩ ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi ngược lại trách
ta.
"Thanh Phong qua bao lâu lại nuôi một con mèo khác?" Lan Thương vẫn còn đang chìm vào trong câu nói vừa rồi của Tống Vi.
Tống Vi ngẩn người, tiếp tục nói bậy: "Chưa đầy một năm."
Chưa đầy một năm, Lan Thương bấm tay tính toán, hai người hòa ly vào khoảng
tháng Tư, vậy là còn bảy, tám tháng nữa Thanh Phong sẽ nuôi một con mèo
khác. Trong lòng lại trầm xuống.
Hắn ở nơi này của Tống Vi ngồi không yên, đứng dậy cáo từ.
Tống Vi đưa hắn ra ngoài cửa rồi quay đầu trở về, nhìn thấy Niệm Nguyệt chạy trốn về phòng mình, nhìn không được cười thành tiếng.
Đầu óc Lan Thương rối như tơ vò, hắn liền nảy ra một suy nghĩ: Không thể để Thanh
Phong nuôi một con mèo khác được. Âu Dương Lan Thương nhớ đến vẻ mặt
kiên quyết của Thanh Phong lúc sáng sớm, trước mắt không dám đi tìm
nàng, nhưng trong lòng nhớ nàng quá phải làm sao bây giờ? Nhớ tới Tống
Vi có nói Thanh Phong muốn bán một ít tranh chữ của đại nhân, hắn ngồi
nghiêm chỉnh trước bàn, đề bút viết chữ, đặt bút là "Hoài Cổ tiên sinh
tự thể", song lại nghĩ tới ôn thần đại Hoàng tử kia, liền sửa lại bút
pháp.
Tĩnh Niệm theo hắn cả một đêm, cho rằng hắn đang định viết
một tác phẩm lớn nào đó, đưa mắt nhìn xuống lại thấy hắn đang viết thoại bản. "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng"... Cậu ta thở dài ra
khỏi cửa. Đại nhân đúng là điên rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!