Thanh Phong thấy trán Tĩnh Niệm đẫm mồ hôi, là sốt ruột thật sự. Vì thế
nàng khoác áo choàng kỹ lưỡng, gọi Tuyết Diên đạp tuyết đi theo hắn.
Sân nhà Lan Thương vẫn đơn giản như vậy, trên mặt đất phủ một tầng tuyết
mỏng. Đẩy cửa bước vào đã thấy hắn nằm ở trên giường. Nàng đưa tay đến
gần, trán quá nóng, quay đầu hỏi Tĩnh Niệm: "Đi tả có nặng không?"
"Lúc này mới tốt hơn một chút, nửa đêm rất nặng."
"Tại sao lại bệnh chứ?" Thanh Phong lầu bầu.
Nàng bảo Tuyết Diên đi sắc thuốc, tự mình vắt một cái khăn đặt lên trán hắn. Lan Thương mơ mơ màng màng cảm nhận được sự khác thường, dùng sức mở
mắt ra, nhìn thấy Thanh Phong. Hắn thấp thấp gọi một tiếng: "Thanh
Phong, sao nàng lại đến đây?"
"Suỵt." Thanh Phong thở dài một
tiếng: "Âu Dương đại nhân đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực, hôm nay
còn đón giao thừa ăn Tết nữa."
"Làm phiền nàng rồi."
"Khách khí quá."
Nói lời khách khí như vậy có phải phù hợp với nam nữ từng là phu thê không? Vậy thì không nói lời nào còn hơn.
Vì thế cả hai không nói gì nữa, Thanh Phong giúp Lan Thương uống thuốc,
đắp chăn cho hắn, lúc này mới ngồi xuống hít thở. Nàng muốn lấy sách
đọc, tới thư phòng lại giương mắt nhìn thấy cái hộp nhỏ vẫn ở đó đã bám
đầy bụi, nói vậy đã lâu không ai đụng tới. Đáy lòng giống như bị mèo
cào, vội vàng đi ra ngoài ngồi lại trước giường. Tuyết Diên bưng cháo
nóng vào đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Thanh Phong thấp giọng gọi hắn: "Âu Dương đại nhân, dậy uống cháo."
Một lúc lâu vẫn không có phản ứng, nàng động thủ nhẹ nhàng đẩy hắn: "Dậy ăn chút gì đi."
Lan Thương "ừ" một tiếng, cố sức ngồi dậy. Định duỗi tay nhận chén đã bị
Thanh Phong ngăn lại: "Ta đút cho ngài." Dứt lời, nàng múc một muỗng
cháo, thổi thổi hơi nóng, đưa đến bên miệng hắn.
Thanh Phong chăm sóc hắn hồi lâu, nhìn ra ngoài cửa sổ, trưa rồi, nên trở về
chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Nàng nhìn gương mặt không có chút máu của
Lan Thương, nói: "Hôm nay ba mươi, Âu Dương đại nhân bệnh nặng như vậy,
chỉ sợ không có đủ sức chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Tối chút ta mời ngài
sang được không?"
Không đợi Lan Thương đáp, nàng liền quay đầu đi ra ngoài.
Nàng đi rồi, Tĩnh Niệm bước vào. Cậu ta mở miệng trách cứ Lan Thương: "Trời
lạnh như vậy, ngài một hai phải ra ngoài tìm con mèo con kia. Mất thì
mất, chúng ta lại tìm một con khác không được sao?"
"Không được." Dĩ nhiên không được, nếu vậy hôm ba mươi này, Thanh Phong sẽ không thể vừa mở mắt ra đã nhìn thấy nó.
Tĩnh Niệm bĩu môi, đi ra ngoài.
Lan Thương nằm hồi lâu, cảm thấy thoải mái một chút. Hắn đứng lên thu dọn
một phen, lấy ra một xấp giấy viết "Thư sinh nghèo túng và tiểu thư thất vọng" phần hai. Cuốn sách này bắt đầu viết từ lúc họ cùng rời đi. Tiểu
thư thất vọng kia sau khi hòa ly, tính tình ngược lại trở nên mạnh mẽ
hơn rất nhiều, còn thư sinh nghèo túng mỗi khi nhìn thấy tiểu thư thất
vọng, trong lòng luôn cảm thấy hối hận...
Viết hồi lâu đã đến
chiều tối, Tiểu Thất tới mời bọn họ. Lan Thương không khách khí, khoác
xiêm y đi. Bữa cơm đoàn viên của Thanh Phong năm nay thanh đạm phá lệ,
thấy Lan Thương ngồi xuống, Tuyết Diên nhịn không được nói: "Tiểu thư
nói hôm nay Âu Dương đại nhân thân thể không khỏe, chúng ta sẽ ăn thanh
đạm."
Lan Thương nhìn kỹ bàn đồ ăn kia, quả nhiên cầu kỳ mà thanh đạm. "Thực xin lỗi đại gia, ngày khác khi ta làm ông chủ, sẽ bồi thường đại gia một bữa sơn hào hải vị."
"Rất tốt." Tuyết Diên lanh mồm
lanh miệng, nhanh chóng cười nói. Thanh Phong bị nàng ta chọc cười, nói
với nàng ta: "Ngươi nhanh ăn đi!" Tuyết Diên lè lưỡi với Thanh Phong.
Lúc này một con mèo con lắc lư đi đến dưới chân Lan Thương, cào ống quần hắn. Lan Thương cúi đầu nhìn nó: "Tam tiểu thư nuôi mèo sao?"
Thanh Phong vội vàng lắc đầu: "Không biết mèo con này từ đâu tới, sáng sớm đã nằm ở cửa sổ của ta nên ta nhặt về."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!