TRUYEN35.SHOP ĐỔI TÊN MIỀN MỜI BẠN TRUY CẬP TRUYEN35ZZ.COM ĐỂ ĐỌC TRUYỆN. XIN CẢM ƠN
Tấn Ưởng che giấu đốt ngón tay trắng bệch dưới tay áo, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chẳng khác nào mặt hồ phẳng lặng, không để ai nhìn ra tâm tình của hắn lúc này.
Hai người đứng bên trong phòng có thân phận rất hiển hách, một người là thúc tổ (ông chú) Bình quận vương còn một người là Khang quận vương.
“Bệ hạ, thiên địa Càn Khôn, âm dương điều hoà, nam nữ thành hôn chính là số trời định, ta đã già rồi, chỉ mong có thể thấy Bệ hạ cùng Hoàng hậu cầm sắt hoà minh, long phượng trình tường.” Tư thế của Bình quận vương trông hơi run rẩy nhưng giọng nói vẫn oang oang vang vọng: “Cô nương Tư Mã gia tài đức vẹn toàn, xuất thân cao quý, rất xứng với phượng vị.”
Ông ấy là người có tuổi tác cao nhất trong hoàng thất, lại có mối quan hệ khá thân thiết với các quận vương, sau khi nhắc đến chuyện cưới hỏi với Tấn Ưởng, mặc dù không thích xen vào chuyện của người khác, việc này cũng không thể xem là quá phận.
Chẳng qua hành vi này của hắn tuy không tính là vượt quá phận, nhưng không có nghĩa là trong lòng Tấn Ưởng vui vẻ.
Chuyện nhân duyên trên đời này, từ trước đến nay xem trọng ngươi tình ta nguyện, không có đạo lý ép trâu đi tìm cọc.
Tấn Ưởng hiểu rõ, hiện tại những người này đang khoa tay múa chân với mình, bất quá là vì cảm thấy hắn vẫn còn trẻ tuổi vẫn chưa hiểu chuyện, có thể gây khó dễ, bọn họ ai cũng âm thầm mưu cầu lợi ích cho riêng mình.
Bình quận vương hiến kế cho Tư Mã gia, chẳng bởi vì Bình quận vương Thế tử phi cũng là cô nương nhà Tư mã gia đó sao?
“Quan tâm lo lắng của thúc tổ, trong lòng trẫm hiểu rõ, chỉ là hôn nhân đại sự, không phải cầu là được.” Tấn Ưởng hơi nhếch khoé môi, bộ dáng quân vương nhân ái: “Chuyện giáo dưỡng lễ nghi của Tư Mã gia tất nhiên không thể xoi mói, chỉ là...”
Hắn hơi ngập ngừng trong giây lát, ánh mắt đưa về phía Khang quận vương: “Những nữ nhi nhà thế gia khác trong kinh thành này chẳng có ai
đáng để đề cập đến sao?”
Từ trước đến nay Khang quận vương đều là người không thích đắc tội người khác, hôm nay Bình quận vương lôi hắn đến đây, chẳng qua chỉ là muốn thêm người thêm miệng mà thôi.
Khi bọn họ còn nhỏ chẳng được sủng ái, sau khi phụ hoàng lâm bệnh qua đời vẫn còn là hoàng tử đầu trần, trên người chẳng có lấy tước vị nào.
Sau đó hoàng huynh kế vị, may mắn nhớ đến họ, ban cho bọn họ chức quận vương, tuy rằng phong lĩnh thực ấp tám trăm hộ nhưng không có đất phong, ở hoàng thất cũng chỉ được xem là một trong những tiểu quận vương nhàn nhã không có thực quyền mà thôi.
Hiện tại Tấn Ưởng kế vị, địa vị của bọn họ tuy rằng không cao nhưng xét về bối phận, hơn nữa ỷ vào tiểu Hoàng đế căn cơ bất ổn, liền muốn bày ra cái phân trưởng bối trong tộc phổ, mượn cơ hội lôi kéo đám thế gia, mưu cầu chút lợi ích cho con cháu nhà mình.
Bọn họ đần độn qua hơn nửa đời người, đầu óc tuy không được xét vào dạng thông minh vẫn không hồ đồ đến mức chẳng biết gì, nghe Hoàng thượng hỏi đến mức này, trong lòng cũng hiểu được Hoàng thượng không hài lòng Tư Mã gia.
Bọn họ có thể nói như thế nào? Nói cô nương Tư Mã gia giỏi nhất, những người khác đều không so sánh được sao?
Những năm gần đây, có vài thế gia chuyển đến sống trong hoàng thành, đều là các danh môn vọng tộc từ các nơi đổ về.
Dù bọn họ thực sự cảm thấy cô nương Tư Mã gia xuất chúng, cũng không dám nói không ai bằng được.
“Bệ hạ nói quá lời, thế gia dạy dỗ các quý nữ đều rất tốt.” Khang quận vương thấy tình thế không ổn, vội vàng đứng ra hoà giải: “Bình quận vương chỉ nhất thời nóng ruột, lo lắng hôn sự của bệ hạ mới vội vã buông lời nóng vội như vậy.”
“Cho dù hai vị thúc phụ lo lắng hôn sự của con trai ai gia cũng nên thương nghị cùng ai gia, sao lại đến đây ép hỏi con trai ai gia chứ?”
Hai vị lão quận vương đồng loạt quay đầu lại, thấy Chu Thái hậu mặc cửu phượng bào uốn lượn bước đến, nét mặt không giận tự uy, khí thế không nói ra được.
Hai người thầm đánh trống trong bụng, bọn họ dù là trưởng bối lại là đàn ông, có nhiều chuyện có thể nói trước mặt Hoàng thượng nhưng đối mặt với đứa cháu đang ngồi trên cương vị Thái hậu này lại có nhiều kiêng kỵ.
Mặc dù có chút khó chịu với thái độ chẳng khác nào người đi gây sự của Chu Thái hậu, hai người cũng biết thân phận, quay sang hành lễ với Thái hậu.
Ở trong hoàng thất, từ trước đến nay đều bàn tôn ti trước tiên, sau đó mới luận đến bối phận.
Thái hậu đứng nghiêm trang sau đó hoàn lễ vãn bối với hai người họ, đỡ tay của Cố Như Cửu ngồi xuống vị trí chủ vị, thong thả lên tiếng: “Chẳng biết hai vị thúc phụ đề cử cô nương nhà ai làm hậu?”
Cố Như Cửu cũng từng nghe qua trong kinh có hai vị lão quận vương không có đất phong, một vị hành sự hoang đường, một người trước nay chẳng quan tâm việc gì, xem ra chính là hai vị này.
Theo nàng, hành vi của hai người quả thực không thoả đáng cho lắm.
Điều không thoả đáng nhất chính là lén lút đề cử cô nương Tư Mã gia lên Hoàng thượng mà không trình báo việc này cũng như không thương lượng với Thái hậu trước.
Là cho rằng Hoàng đế tuổi nhỏ, chỉ cần nghe họ miêu tả cô nương Tư Mã gia thế này thế nọ liền nổi lên ham mu,ốn của đàn ông sao? Tuy con người Tấn Ưởng nhìn như ôn hoà, kì thực lại rất có chủ kiến, người như vậy sẽ không thiển cận, chỉ cần là chuyện hắn đã quyết, cho dù có dùng tám con ngựa ra lôi cũng chưa chắc kéo lại được.
Hai vị lão quận vương này thấy việc quản con cháu trong nhà mình dễ dàng quá, lẽ nào cho rằng Tấn Ưởng cũng giống như bọn họ?
Nhận thấy Tấn Ưởng đưa mắt nhìn sang phía bên này, Cố Như Cửu liền nhoẻn miệng cười với hắn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
Tấn Ưởng nhìn thấy động tác này của nàng, bàn tay dưới ống tay áo cũng dần dần buông ra, khoé môi thoảng chút tiếu ý.
“Thái hậu, lão phu cảm thấy quý nữ thế gia trong kinh đều rất tốt, việc này đương nhiên vẫn phải chờ ngài đích thân xem xét mới được.
Hậu vị trọng yếu như vậy, ta già nua hoa mắt, lại không biết bọn tiểu bối hiện nay nghĩ thế nào, đâu có hiểu rõ mấy thứ này.” Khang quận vương là người lớn tuổi nhất lại đặc biệt gió chiều nào theo chiều nấy, đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách.
Nghe thấy hắn nói vậy, Bình quận vương trừng mắt liếc hắn một cái, rõ ràng vô cùng bất mãn với hành vi lập trường không kiên định này của hắn: “Thái hậu, lão phu cảm thấy cô nương chi thứ ba của Tư Mã gia rất tốt.”
“Con dâu Thúc phụ chính là người Tư Mã thị, thảo nào tín nhiệm Tư Mã gia như vậy.” Thái hậu nhàn nhạt đáp lời: “Đứa con trai này của ai gia cũng là người của dòng chính Tư Mã thị, cô nương dòng chính Tư Mã gia tựa hồ đã cùng trưởng tôn của Trưởng tôn công chúa đính hôn?”
“Cô nương dòng chính đính hôn rồi, cô nương chi thứ ba cũng được.” Bình quận vương lo lắng bí lời, giọng nói càng lúc càng nhỏ đi.
Chu Thái hậu biết rõ năng lực và tính tình của bọn họ, chẳng vội cũng chẳng nóng, chỉ nói: “Hai vị thúc phụ quả thật có ý tốt, ai gia và bệ hạ ghi nhận trong lòng.
Chỉ là chuyện chọn hậu cũng không phải chuyện đùa, trong lòng ai gia đã có tính toán.”
“Chẳng biết…” Ánh mắt của Bình quận vương thoáng sáng ngời, muốn xác nhận tin tức chính xác từ trong miệng Thái hậu.
“Đợi lễ mão quan của bệ ha qua đi, cũng đến sinh nhật của ai gia.
Từ trước đến nay ai gia đều thích những thanh niên thiếu nữ, đợi đến lúc đó, mời những công tử và cô nương thế gia này đến biệt cung Thái An dạo chơi công viên.”
Biệt cung Thái An được xây dựng ở Kinh Giao, đó là nơi rộng rãi, hoa cỏ tươi tốt, còn có khu săn bắn và suối nước nóng, là nơi giải trí tốt để những ngày đế vương cảm thấy buồn chán thì đến đó chơi đùa.
Hai người nghe hiểu ý tứ của Thái hậu, cũng biết hôm nay bọn họ chọn ngày này xuất hành là không thuận lợi, đành buồn bực cáo từ rời đi.
Đợi sau khi hai người đi, Chu Thái hậu mới cười nhạo nói: “Tư Mã gia cũng tốn không ít tâm tư mới có thể giựt dây Bình quận vương qua đây thám thính.” Cũng ngại phía mẹ đẻ của Hoàng đế, bà không dám buông lời quá khó nghenhưng quả thật rất bất mãn đối với loại hành vi này của Tư Mã gia.
Cố Như Cửu đóng vai người ngoài cuộc cho nên chỉ cúi đầu thưởng thức hà bao thêu tinh tế đeo ở bên hông, làm như không nghe được những lời vừa rồi của Thái hậu.
“Quan hệ nhân tình của Tư Mã gia rắc rối phức tạp, lại ảnh hưởng rất lớn đối với thế cục triều đình.” Tấn Ưởng dừng mộ chút: “Tư Mã thị và Lý thị, không thể làm hậu.”
Chu Thái hậu nhìn Hoàng đế, gật đầu: “Việc này con hiểu rõ vậy là tốt rồi, ai gia tuổi tác đã cao, sớm nên hưởng thanh phúc.”
“Cô, bệ hạ, thần nữ nhớ đứa cháu chưa chào đời, cho nên cố ý gửi về nhà một phong thư, muốn nhờ Nhị ca mang trở về, để đại ca đọc cho đứa cháu chưa chào đời nghe.” Cố Như Cửu cảm thấy mình không thể nghe tiếp đoạn đối thoại của hai người họ, vì vậy nở nụ cười vô hại ngây thơ lại thiện lương lên tiếng cắt ngang: “Con vừa nhìn thấy Nhị ca đi phía ngoài điện, chi bằng bây giờ con đi lấy ngay bây giờ nhé.”
“Biết con là cô cô tốt rồi, mau đi đi.” Thái hậu cười gật đầu đáp ứng.
“Tạ ơn cô.” Cố Như Cửu vui sướng quay sang Thái hậu hành lễ, liền xoay người đi, đi được một bước lại dừng lại, xoay người hành lễ với Tấn Ưởng rồi vội vã đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nàng bước ra cửa điện, Tấn Ưởng nhịn không được mỉm cười, quay đầu thấy Thái hậu đang nhìn mình, mới miễn cưỡng đè nén nụ cười của mình xuống.
Thái hậu làm bộ không thấy nụ cười trên mặt hắn, chỉ nói: “Bệ hạ, việc lập hậu cứ đợi sau lễ mão quan qua đi, nhưng không được tiếp tục trì hoãn.”
“Nhi tử hiểu rõ.” Tiếu ý trên mặt Tấn Ưởng nhạt đi, khi hắn còn ở vương phủ thường thấy hành động của kế vương phi và các thiếp thị, còn có mấy muội muội điêu ngoa tuỳ hứng, cho nên đối với mấy quý nữ thế gia kia cũng chẳng mong chờ gì.
Bạn đang đọc bộ truyện Như Châu Tựa Ngọc tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35zz.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Như Châu Tựa Ngọc, truyện Như Châu Tựa Ngọc , đọc truyện Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc full , Như Châu Tựa Ngọc chương mới